Đôi mày kiếm của Lê Hoàng Việt khẽ cau lại, cái cô Trần Khả Hân này, thật sự quá ồn ào... Hiện tại anh càng hối hận. Trước kia ghét Trần Khả Như nên mới tiếp xúc qua loa. Đang lúc anh vừa định ra tay thì một giọng nữ khác bất ngờ vang lên.
"Trần Khả Hân, cô im miệng cho tôi!"
Trần Khả Như lạnh lùng quát lên, trên trán ẩn hiện chút tức giận.
Trần Khả Hân đơ như phỗng, cô ta thấy rõ vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn trong mắt Trần Khả Như... Trước đây, khi hai người họ tranh chấp, Trần Khả Như bình tĩnh không chê vào đâu được. Cô nghĩ rằng Trần Khả Như, người giống như một vị thánh, sẽ không bao giờ tức giận!
“Anh rể, giúp em với, anh là tổng giám đốc, tốt xấu gì chúng ta cũng từng rất vui vẻ…” Lời nói của Trần Khả Hân giống như việc mở van nước, sai càng thêm sai.
Cô ta vừa chạm tới giới hạn của Trần Khả Như, làm sao đối phương lại để cô sống thoải mái được?
Đôi mắt sáng quắc của Lê Hoàng Việt khẽ nheo lại. Một tia sáng lạnh lẽo đầy đe dọa lập tức bắn ra.
Trần Khả Hân có thoáng sợ hãi một chút, nhưng cô ta cảm thấy hiện trường có cảnh sát, Lê Hoàng Việt chắc chắn không dám làm gì. Hơn nữa cô chưa bao giờ cảm thấy Trần Khả Như có gì quyến rũ, sớm muộn Lê Hoàng Việt sẽ chán cô ta.
Cảnh sát Dư im lặng, thậm chí không dám hít thở bình thường.
Ây, ây, ây việc đang diễn ra là thế nào đây?
Giám đốc Việt và cô em vợ đáng yêu ngọt ngào đang nhỏ lệ như sương đọng hoa lê này, có gì gì đó?
Thế thì sao bà chủ nhà này không tức điên lên? Cái sừng dài thế này, lại là em gái mình, nghe thôi đã thấy buồn nôn. Nhìn dáng điệu trước mặt, cô gái này nhất định đã quan hệ hơn mấy tháng… Nhưng tại sao giám đốc Việt lại không sốt ruột giải thích?
Não của cảnh sát Dư quay cuồng trong mơ màng.
Sắc mặt của Trần Khả Như vô cùng xấu hổ. Cô đứng đó, mỗi lỗ chân lông trên người sắp co cụm hết lại, vừu lo lắng suy nghĩ cùng chờ đợi, tại sao Lê Hoàng Việt không giải thích?
Anh nói với cô, anh chưa chạm vào Trần Khả Hân, cô tin điều đó. Nhưng tại sao khi Trần Khả Hân đổ vấy cho anh, anh lại không nói gì.
Lê Hoàng Việt, anh tự tin rằng em có đủ lý trí và bình tĩnh ư?
Không khí lặng ngắt như tờ.
Tiếng hít thở đặc quánh.
Bước chân nghiêng ngả của Lê Hoàng Việt đột nhiên ngập ngừng. Đôi tay mảnh khảnh từ từ đút vào túi quần, lưng dựa vào tường, anh nhìn cô thích thú.
Dường như hai người đang thi xem ai lì hơn.
Trần Khả Hân trông như một con mèo ăn trộm cá. Sau khi giẫm trúng chỗ đau của Trần Khả Như, mắt mũi có vẻ hả hê lắm. Trần Khả Như ngước mắt lên và nghiêm nghị nói: "Cảnh sát Dư, chúng ta tốn nhiều thời gian rồi. Bây giờ, anh có thể đưa kẻ bị tình nghi đi."
Cái gì?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Trần Khả Như tiếp tục nói thêm một cách vô cảm, “Nhân tiện, Cảnh sát Dư, không cần vì cô ta là em vợ của anh Việt mà cố kỵ. Trước pháp luật, mọi người bình đẳng, có phải hay không?. Trình tự pháp luật, cái gì cần làm thì đều phải làm".
"Chị Như, lời chị nói đúng lắm. Nếu mọi người ai cũng có ý thức như chị, chúng tôi có thể bớt được rất nhiều phiền phức khi làm nhiệm vụ." Cảnh sát Du liên tục tán thưởng, ra lệnh cho cấp dưới của mình ngay lập tức đưa Trần Khả Hân đang ầm ầm ĩ ĩ rời khỏi hiện trường.
Trần Khả Hân không chịu từ bỏ, "Trần Khả Như, đồ khốn kiếp! Tao sẽ nói cho cha biết, mày là đứa ăn cháo đá bát!"
"..."
Lời nguyền rủa thô bạo dần dần biến mất, không khí đã yên tĩnh, nhưng tai của Trần Khả Như vẫn ù đi. Cô biết rằng lòng mình không bình yên.Trong phòng có mùi máu tanh, đối với Trần Khả Như đã quen từ lâu. Cô đứng yên tại chỗ, cảm giác dính dớp giữa các ngón tay, giống như cảm giác của cô đối mặt với Lục Tư Thành lúc này.
"Hôm nay làm sao thế?"
Lê Hoàng Việt mở miệng trước, anh chầm chậm tới gần.
"Em đi rửa tay!"
Trần Khả Như xoay người vội vàng đi vào nhà vệ sinh, hai mắt lúng túng, không biết mình đang sợ cái gì.
Hình dáng của Lê Hoàng Việt hiện lên trong gương, đẹp trai sắc sảo mà vẫn thâm sâu như cũ. Dường như người duy nhất khó xử và khó chịu từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô.
Có thể phần tình cảm này quá nhỏ bé, quá yếu ớt, quá để ý và quá mong manh dễ vỡ, nên lúc nào cũng lo được lo mất. Cô bây giờ không biết cách kiềm chế và che giấu cảm xúc của mình.
Điều đó tương đương với việc mất đi một lớp màng bảo vệ.
Khi Trần Khả Như đi ra ngoài, Lê Hoàng Việt bất ngờ đè cô vào nền gạch men lạnh lẽo, hơi thở ấm len lỏi từng ngóc ngách, thoang thoảng xen lẫn chút lạnh giá của đêm thu từ cơ thể anh.
Trần Khả Như thế mà lúc này không thấy xấu hổ.
“Em giận à?”
Lê Hoàng Việt nhướng mày, khơi dậy cảm xúc theo cách độc nhất vô nhị nhưng lần nào cũng chuẩn của anh.
Trần Khả Như nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh phủ nhận: "Không giận."
Giả vờ không chê vào đâu được.
"Trách tôi vừa nãy không giải thích?"
Anh nhìn chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm như sao xa, như nhìn thấu tâm hồn cô.
"Em bảo không mà".
Nếu không thể lui bước, cứ thế đối diện.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, những đầu ngón tay tinh tế của anh vuốt ve làn da mỏng manh của cô.Trần Khả Như rùng mình ngay khi anh lướt qua.
Giữa không khí mơ hồ và nóng bỏng như lửa, giọng nói quyến rũ của anh khàn khàn cất lên, "Trần Khả Như, anh đột nhiên rất thích nhìn em ghen".
Sau đó là một tiếng cười trầm thấp.
Anh giờ giống như một đứa trẻ càn quấy. Anh luôn khó cưỡng lại sự quyến rũ của Trần Khả Như, kể cả bây giờ. Phản ứng của cơ thể không bao giờ bằng tốc độ của lý trí.
"Em không thích."
Cô nói từng chữ một với vẻ mặt nghiêm cẩn, "Lê Hoàng Việt, điều em muốn là mọi thứ rõ ràng, rành mạch".
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, nước da của cô sáng như ánh trăng, đôi mắt trong veo như biết nói chuyện, trong mắt như ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ, hoài nghi, khó hiểu...
Đôi môi mỏng của Lê Hoàng Việt mấp máy, đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.
"Anh Việt, có thể ra đây một lát không?"
Là Lê Chí Cường.
Giọng nói anh ta hơi gấp gáp, Lê Chí Cường có chút xấu hổ khi cắt ngang việc tốt của giám đốc. Nhưng hôm nay anh ta không còn sức băn khoăn chuyện này nữa.
Lông mày Lê Hoàng Việt nhíu chặt, nói: "Đứng ở đây chờ tôi". Sau đó cất bước đi, cùng lúc lực đè trên người cô đột nhiên biến mất.
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt liền thấy gương mặt Lê Hoàng Việt từ chóp mũi kéo dài đến cằm, căng cứng thành một đường cong.
Khuôn mặt Lê Chí Cường nghiêm nghị, không biết đang báo cáo điều gì, vẻ mặt của Lê Hoàng Việt càng ngày càng tệ, mày kiếm thường xuyên cau lại, vẻ mặt dữ tợn, như thể đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Không lâu sau, anh bước tới, trầm giọng nói: "Tôi bảo tài xế đưa em về".
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Trần Khả Như có chút bất an, cô thừa nhận mình đang giả vờ.
"Tôi sẽ xử lý được".
Anh vỗ vỗ bả vai cổ, ánh mắt không còn trêu trọc và quyến luyến như vừa rồi.
"Đi trước đi".
Trần Khả Như nhìn bóng anh thoắt biến mất, hét lớn một tiếng: "Lê Hoàng Việt, anh chờ chút".
Quả nhiên, bóng dáng cực kỳ dài, cực kỳ cao đang kéo trên sàn nhà hơi dừng lại. Anh quay người sang một bên, dưới ánh đèn hiện ra một khuôn mặt sắc bén, mỉm cười, "Làm sao vậy?"
Cổ họng của Trần Khả Như dường như bị thứ gì đó chặn lại. Này, tại sao anh không vạch trần lời nói dối của Đàm Thu Trang? Lê Hoàng Việt chắc chắn sẽ cho mình một lời giải thích hợp lý!
Lê Hoàng Việt, anh ấy quan tâm đến mình.
Ngay cả Lê Chí Cường cũng đồng ý.
Lê Hoàng Việt đang bàn bạc, chờ cô đi xuống.
Trần Khả Như dừng một chú nói, "Không thể nói cho em biết anh đang gặp rắc rối gì sao?"
Lúc này, nếu cô cứ thắc mắc những vấn đề kia, e rằng ngay cả Lê Chí Cường cũng không thèm để ý.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng cong khóe miệng, "Em không hiểu chuyện trong lĩnh vực kinh doanh, hơn nữa đối với đàn ông, không cần bất cứ lúc nào phụ nữ cũng phải lo lắng cho họ, hiểu không?"
Như thể phải nói cái gì anh ấy đều để ý trước.
"Về nghỉ sớm, đừng nghĩ lung tung."Cách một khoảng, giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng trước nay chưa từng, "Vợ".
Vợ?
Trần Khả Như như bị một luồng sóng điện mềm mại đánh trúng, trái tim cũng muốn hóa thành nước. Nhịp tim của cô phút chốc ngừng lại, giờ giống như có từng lớp sóng không ngừng nổi lên.
Đây là lần đầu tiên Lục Tư Thành gọi cô một cách nghiêm túc. Anh ấy hiểu cô quá rõ, bất cứ chuyện gì, một cái tên, cũng đủ làm cô mù quáng và khiến cô kiên quyết một lòng. Đây có phải là mồi nhử của anh, là thủ đoạn mà anh dùng?
"Lê Hoàng Việt, anh có yêu em không?"
Cô hỏi nhỏ, như đang nói với chính mình, giọng nhẹ như muỗi kêu.
Cô không biết bên kia có nghe rõ không.
Lê Chí Cường đã ra khỏi phòng trước, Lê Hoàng Việt bước chân vẫn chần chừ.
Trần Khả Như đã nghĩ vô số lần, nếu Lê Hoàng Việt sẵn sàng trả lời câu hỏi này một cách đơn giản và rõ ràng, chắc cô sẽ không hoang mang nữa.
Sau cùng, anh ấy tiếp tục đi thẳng.
Ánh mắt Trần Khả Như tràn đầy phức tạp, đáy mắt sâu thẳm mờ mịt.
Tiếng giày da cao cấp lộp cộp trên sàn, Lê Chí Cường và Lê Hoàng Việt sóng vai mà đi.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lê Hoàng Việt ép mình bỏ qua lời nỉ non bên tai, cố gắng tập trung chú ý, hạ giọng, nghiêm nghị hỏi.
"Công ty túi da mà chúng ta tìm thấy lần trước có tên là MTP. Có một tổ chức ở Trung Quốc đứng đằng sau. Trong hai ngày qua, MTP đã có những bước đi lớn ở thành phố Đà Nẵng, mua lại và cạnh tranh với nhiều xí nghiệp lớn của chúng ta. Chủ yếu là khách sạn bất động sản, còn chưa kể các công ty giải trí đang đối địch chúng ta... "
"Kết luận của cậu là?"
"Tổng giám đốc, tôi nghĩ công ty MTP này rất tham vọng. Đánh giá hoạt động của nó về mọi mặt, rõ ràng là nhắm vào Tập đoàn Á Châu của chúng ta, hoàn toàn có ý muốn cướp đoạt".
Sau khi Lê Chí Cường hoàn thành việc phân tích liền tù tì, Lê Hoàng Việt lộ ra ánh mắt tán thành. Anh siết chặt tay, nghiêm nghị nói: "Cậu nói không sai, công ty MTP chính là muốn đối đầu với Lê Hoàng Việt tôi."
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lê Chí Cường lo lắng. “Vừa có vài phóng viên lạ mặt. Em lo lắng về mấy bài báo ngày mai...”
Vốn dĩ có thể coi tập đoàn Á Châu ở thành phố Đà Nẵng là một tay che trời. Nào là cục trưởng, bí thư, chủ nhiệm, tất cả mỗi một vị, đều được Á Châu quà cáp đầy đủ, nhưng hiện tại...
Lê Hoàng Việt vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt phát ra đặc mùi sát khí: "Không ai có thể giở trò trước mặt tôi, MTP đúng không? Tôi, Lê Hoàng Việt, muốn chúng trở về nhà trong tuyệt vọng, toàn quân diệt sạch!"