Cô quay mặt lại, hơi nhìn chăm chú vào đôi mắt mắt sáng như sao mùa thu của anh, làm sao cô có thể mắng nhiếc hay trách móc nặng nề được chứ?
Không phải vì cô không yêu, cũng không phải vì cô lập dị, cô chỉ hi vọng mình là một người có nguyên tắc và đáng tin cậy mà thôi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Đột nhiên, cô bình thường lại, lạnh nhạt hỏi.
Đôi mắt trong vắt sáng ngời của cô còn hàm chứa những gợn sóng lắng đọng, phía dưới những lọn tóc đen nhánh là một chiếc cổ trắng ngần.
Lê Hoàng Việt nghiêng đầu, dùng ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, hàng lông mi đen dày không chớp một cái.
Bờ môi anh lưu luyến mở ra: “Đi ăn.”
Câu nói này lời ít mà ý nhiều.
Đây mới là Lê Hoàng Việt, nói ít hơn, nhìn chằm chằm người khác nhiều hơn.
Thế nhưng Trần Khả Như lại cách anh rất xa, ở giữa băng ghế sau cũng đủ chỗ để một người đàn ông trưởng thành chen vào.
Khoảng cách giữa hai người, kể từ nụ hôn nồng nhiệt cách đây một tuần thì giờ ngay cả bàn tay nhỏ bé của cô anh cũng chưa nắm được.
Vậy mà trong nửa năm qua, không biết bàn tay nhỏ bé này của Trần Khả Như đã mát xa cho Tống Quốc Minh bao nhiêu lần. Vừa nghĩ đến những kết quả điều tra kia thì Lê Hoàng Việt lập tức không thể khống chế được sự tức giận mạnh mẽ như lũ trong cơ thể.
Anh cố gắng hít thở sâu nhiều lần thì mới có thể bình tĩnh lại, có điều, Tống Quốc Minh quả thật chính là một tên đáng ghét tồn tại một cách vô bổ, sống dở chết dở, quấy nhiễu đến mức khiến người ta không thể yên tâm. Sau khi sống sót qua ca phẫu thuật thì cậu ta còn muốn báo đáp ân huệ, đúng là càng thêm vướng tay vướng chân.
Suy cho cùng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, khó mà biết trước được phúc hay họa.
Trong không gian nhỏ hẹp, không phải là Lê Hoàng Việt không thể nghĩ ra phương pháp, thế nhưng làm thế nào mới có thể làm điều đó không quá đột ngột, đàng hoàng mà tới gần đây.
Đạo lý nóng vội thì khó thành công, anh vẫn hiểu được.
Tiếp cận quá vội vàng thì sẽ phản tác dụng.
Trong lúc Lê Hoàng Việt vô cùng hao tổn tinh thần thì chiếc Bugatti đột nhiên trở nên xóc nảy, sau đó phanh gấp lại.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai người ngồi trên ghế sau đều không thắt dây an toàn nên đồng loạt bị ngã chúi về phía trước. Lê Hoàng Việt ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của người phụ nữ, nhân cơ hội kéo vào trong lòng mình.
Anh thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Trần Khả Như khẽ lắc đầu, vừa ngước mắt lên đã có thể nhìn thấy nét mặt của anh vô cùng gần, toàn bộ hô hấp và nhịp tim lập tức trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, bắt đầu vận hành một cách luống cuống.
Yết hầu của Lê Hoàng Việt khẽ chuyển, có trời mới biết hiện tại anh muốn hôn cô đến nhường nào.
Thế nhưng, anh đã kiềm chế lại.
Trái lại, bàn tay to của anh lại kéo cô vào ngực một cách tự nhiên, lực hút mạnh mẽ như nam châm, không gì có thể phá vỡ.
Anh lớn tiếng quát mắng: “Lái xe kiểu gì vậy?”
“Tôi xin lỗi, Tổng Giám đốc Việt, phía trước vừa có một người đi bộ đột nhiên băng qua đường! Lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn!”
Tài xế liên tục xin lỗi, vẻ mặt buồn rầu.
Nếu không phải anh ta đã phanh lại kịp thời thì sợ rằng đã phải gặp những chuyện còn tồi tệ hơn rồi.
Cho dù thế nào đi nữa tài xế cũng không ngờ được rằng, đến cuối tháng, tiền lương và tiền thưởng của mình lại tăng lên một cách khó hiểu. Hơn nữa, Tổng Giám đốc Việt còn nhẹ nhàng ám chỉ rằng anh ta có thể phanh gấp lại như thế này thêm mấy lần trong tương lai. Hơn nữa, khi lái xe thì cố gắng lựa chọn con đường hơi xóc nảy một chút.
Chiêu này của Tổng Giám đốc Việt thật quá thâm hiểm, còn có thể đạt được lợi ích một cách vô hình. Làm sao một con thỏ trắng nhỏ như bà chủ lại có thể là đối thủ của sói xám lớn được đây!
“Lái xe cẩn thận một chút.”
Lê Hoàng Việt nhíu mày lại, giọng nói nghiêm nghị, trong đôi mắt như sao thoáng hiện lên một tia sáng.
“Vâng thưa Tổng Giám đốc Việt.”
Trần Khả Như cũng đã bị tiếng quát mắng của anh làm cho choáng váng, nhất thời cũng quên mất rằng mình vẫn đang bị đối phương ôm vào trong ngực. Khi lấy lại tỉnh táo, cô mới lúng túng thoát ra.
“Thật ngại quá.”
Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt khẽ hiện lên vẻ cẩn trọng.
Trong lúc vô tình, cảm giác tim đập thình thịch kia đã trở lại một lần nữa.
Hạt giống trong một góc nào đó đã chuyển từ trạng thái nảy mầm tới cành lá xum xuê, lan tỏa khắp mọi nơi, vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng nhanh chóng, khiến cô không kịp phòng.
Sự mềm mại trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến mất, tâm trạng của Tổng Giám đốc Việt không được tốt đẹp cho lắm, một loại cảm giác trống rỗng và mất mát kết hợp với nhau làm cho hàng lông mày của anh khẽ nhíu lại.
Lê Hoàng Việt không thích bị từ chối.
“Ôi!”
Thoáng chốc, chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh kêu lên một tiếng khó chịu.
“Anh làm sao vậy?”
Trần Khả Như lo lắng kiểm tra, lúc này Lê Hoàng Việt ôm lấy phần bụng dưới của mình, khuôn mặt anh tuấn có chút nhẫn nhịn nói: “Không sao đâu.”
Ngay sau đó, anh lại bổ sung: “Chỉ là ban nãy em đã vô tình đụng vào miệng vết thương của tôi rồi.”
Không hiểu sao Trần Khả Như lại nghe được một chút ý tứ tủi thân, nhìn vẻ mặt của anh cũng không có gì khác thường.
“Để tôi kiểm tra xem.”
Dưới tình thế cấp bách, Trần Khả Như lại càng lo lắng, trực tiếp đi kéo vạt áo sơmi anh đang cài dưới thắt lưng ra, thế nhưng vừa thực hiện được một nửa động tác thì ngón tay của cô chợt cứng đờ lại, cuộn tròn trên lỗ hổng của dây thắt lưng, không tiếp tục nữa.
Cả người vô cùng căng thẳng.
Cô đang làm cái gì vậy?
Trần Khả Như nghĩ thầm, trước mắt lúng ta lúng túng, tiếp tục cũng không được mà dừng lại cũng không xong.
Trên đỉnh đầu, Lê Hoàng Việt dùng ngữ điệu khàn khàn nói: “Sao em không kiểm tra xem?”
Phảng phất giống như một loại chờ đợi, anh ngây thơ vô tội hỏi.
Hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu khiến cô tê dại, đầu óc biến thành một khối hồ dán, không thể hoạt động, nửa phần lý trí tỉnh táo cũng đã sụp đổ.
“Anh tự cởi ra đi.”
Cô cố gắng kìm nén lại trái tim đang rung động thất thường, cơ thể rụt trở về chỗ.
Lê Hoàng Việt lại nói: “Tôi không sao đâu, chưa chết được, không cần kiểm tra nữa.”
Anh dang hai tay ra, bày ra dáng vẻ không có gì đáng kể.
Lần này thì đến lượt Trần Khả Như tự cào xé trái tim mình, tình huống của anh bây giờ như thế nào, anh cố tình làm vậy với cô đúng không?
“Lê Hoàng Việt, cơ thể tóc da là do cha mẹ ban cho, không nên có bất kỳ tổn thương nào. Thậm chí ngay cả cơ thể của mình mà anh cũng bỏ mặc thì làm sao người khác có thể yên tâm ở bên anh được đây?”
Không biết được kích động từ đâu, Trần Khả Như liền dùng biểu tình nghiêm khắc mà khiển trách. Là một bác sĩ, cô cần phải có trách nhiệm với mọi bệnh nhân mà mình tiếp nhận, đặc biệt là Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt đã từng suy sụp tinh thần và sa đọa như Lê Chí Cường nói chính là điều Trần Khả Như không muốn tiếp tục nhìn thấy nữa.
Cô muốn Lê Hoàng Việt khỏe mạnh, muốn anh trở lại làm một Tổng giám đốc lạnh lùng, ngạo mạn chỉ tay năm ngón một lần nữa.
"Người khác, là nói em sao?”
Lê Hoàng Việt không hề cảm thấy bực bội dù chủ một chút, trái lại còn rất thích thú nghiền ngẫm rồi nói: “Em thấy đau lòng đấy à?”
Mập mờ gần gũi như vậy.
Hơi thở trong suốt phả ra.
Ánh mắt trêu chọc người khác, nhịp tim cũng đột ngột tăng lên.
Trần Khả Như run sợ rời mắt đi, bờ môi nhẹ nhàng mím lại, không nói gì.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại, thổi tan bầu không khí kiều diễm.
Nhiệt độ bên ngoài còn khô nóng hơn bên trong.
Lê Hoàng Việt định ôm lấy cô theo thói quen nhưng Trần Khả Như lại dịch sang một bước, thản nhiên tránh ra.
Một phòng ăn nào đó trên tầng cao nhất của tòa nhà, kết hợp giữa đồ ăn Trung Quốc và phương Tây.
Hình như ở đây mới khai trương được nửa năm, trang hoàng thủy tinh cách điệu, tổng thể bày ra một màu vàng kim giống màu trà, như thể đang muốn phô bày ra vẻ xa hoa cao sang của nó một cách toàn diện, không hề che giấu.
Trần nhà được làm bằng một loại kính giống như thủy tinh công nghiệp trong suốt.
Vừa bước vào, trong không khí mát lạnh dường như còn phảng phất hương vị sao trời.
Ngẩng đầu nhìn lên là mặt trăng sáng tròn cùng với một nhóm các vì sao xung quanh nó, cực kỳ giống giống những đứa trẻ đang nghịch ngợm trên mặt trăng.
Khoảnh khắc này, Trần Khả Như lại nhớ tới lời của Tô Thức: Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên. Cũng có nghĩa là chỉ mong sao người với người cũng giống như trăng trên trời, xa xôi ngàn dặm cũng vẫn tròn trịa như trăng.
Mỗi món ăn mà Lê Hoàng Việt gọi đều phù hợp với khẩu vị của cô.
“Làm sao anh...”
Khi các món ăn được bưng lên, Trần Khả Như đã rất ngạc nhiên. Làm sao mà Lê Hoàng Việt lại có thể để ý đến những chuyện tầm thường nhỏ bé như thế này được, hơn nữa có còn nhớ rõ?
Anh gắp đồ ăn vào trong bát, nhai kỹ nuốt chậm nói: “Khi rảnh rỗi, tôi sẽ nhớ lại những gì chúng ta từng làm trong quá khứ, những thứ em thích ăn, những thứ em muốn thực hiện, em thích màu sắc gì, em thích...”
Nói được một nửa, anh bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này, cố hỏng của Trần Khả Như nghẹn lại, mùi vị trở nên nhạt như nước ốc, khó có thể nuốt xuống.
Cô rất sợ hãi, biết được từ miện Lê Chí Cường là một chuyện, biết được từ chính miệng anh nói ra lại là một chuyện khác.
Lê Hoàng Việt thu hết biểu tình cực nhỏ của cô vào đáy mắt, ánh mắt hơi dừng lại một chút.
Tiến lên dần dần, có chừng có mực.
“Ăn đi.”
Anh nhai đồ ăn từng chút một, khóe miệng chợt nhếch lên ý cười.
Mỗi khi Trần Khả Như ngước mắt lên đều có thể nhìn thấy độ cong hàm dưới của anh hơi nhếch lên.
“Anh đang cười cái gì vậy?”
Thật ra thì Trần Khả Như rất không thích đoán suy nghĩ của anh, suy nghĩ của anh quá sâu khiến cô thường xuyên khổ não.
“Cảm thấy rất không chân thật.”
Anh mím môi mỏng, trên hai má hơi ửng hồng, trong đường nét cứng rắn lạnh lẽo lại lộ ra một chút dịu dàng: “Tôi đã từng tưởng tượng ra hình ảnh em còn sống không biết bao nhiêu lần, nhưng chúng đều không xinh đẹp bằng người trước mắt.”
Giọng nói của anh buồn bã và mất mát, bộc lộ rõ ràng cảm xúc suy tính hơn thiệt.
Không biết là bầu trời sao say lòng người hơn hay là tiếng nói khàn khàn của anh càng say lòng người hơn nữa.
“Con người luôn phải nhìn về phía trước.”
Cô nén lại vài chữ, trong lòng cảm thấy có chút khác thường.
Nếu Lê Hoàng Việt còn tiếp tục nói những điều như như thế này thì cô sợ rằng mình sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Chỉ một chút thôi, nó đã có thể nuốt chửng quyết tâm của cô, cũng nuốt chửng trái tim lạnh lẽo cứng rắn của cô.
Sau khi kết thúc bữa tối trong lời thổ lộ sâu sắc như có như không của anh, Lê Hoàng Việt dường như muốn dành hết thời gian bỏ trống của bảy tháng để bù đắp lại.
“Bác sĩ Tô, chúng ta đi xem phim nhé?”
Anh đưa ra một lời mời chính thức.
Đầu ngón tay của Trần Khả Như trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ trên môi nóng lạnh xen kẽ: “Tôi...”
“Chỉ là đi xem một bộ phim mà thôi, ngày mai có lẽ tôi phải đi công tác, sẽ không thể gặp lại em trong một thời gian dài.”
“Lê Hoàng Việt, anh chỉ là một người bệnh, tại sao vẫn cứ muốn cậy mạnh chứ?”
Rõ ràng là một lời đề nghị, thế nhưng khi Trần Khả Như nghe xong lại hoàn toàn hiểu sang một cách khác. Vốn đã bị trúng đạn bị thương rồi mà anh không nghỉ ngơi thật tốt, lại còn hối hả ngược xuôi, bận rộn như vậy là vì cái gì chứ?
Công ty hay sự nghiệp có thể so sánh với sức khỏe được sao?
Đôi mắt hẹp dài của Lê Hoàng Việt đột nhiên híp lại thành một khe hở, thỏa hiệp nói: “Được thôi, vậy thì tôi không đi nữa. Có điều, đêm nay phải đi xem phim.”
“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
Trần Khả Như nhíu mày, chỉ nghe Lê Hoàng Việt sâu xa nói: “Nếu tôi thật sự uy hiếp thì sẽ không chỉ thế đâu, tôi sẽ sẽ trực tiếp…”
Không hiểu sao, Trần Khả Như lại nhớ tới nụ hôn ướt át ở bệnh viện khi trước, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác khô nóng, lan tới tận vành tai.
Cô nghiêm mặt nói: “Không còn sớm nữa, muốn đi xem phim thì nhanh lên.”
Trần Khả Như bước nhanh hơn, Lê Hoàng Việt đi theo phía sau cô, muốn nắm lấy tay cô mấy lần, thế nhưng sau gáy của cô giống như mọc ra một con mắt vậy, liên tục tránh thoát.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tổng Giám đốc Việt không khỏi hiện lên vài phần nản lòng.
Trong rạp chiếu phim vô cùng tắc nghẽn và đông đúc, nhưng về cơ bản đều là một đám thanh niên trẻ, có nam có nữ trộn lẫn ở trong đó, bất giác cô cảm thấy lạc lõng.
“Chọn phim gì đây?”
Phim ảnh đối với Trần Khả Như mà nói, tuyệt đối là là một sản phẩm vừa xa xỉ lại vừa nhàm chán, bất kể là khi ở Đà Nẵng hay ở Sìn Hồ, cô đều hiếm khi đặt chân tới, không bằng nói rằng cô vốn dĩ đã là một người nhạt nhẽo, không hiểu chuyện lãng mạn.
“Đã mua xong rồi.”
Bên cạnh có hai cô gái trẻ chen chúc tới, Lê Hoàng Việt nhanh tay nhanh mắt lập tức nắm lấy cánh tay của Trần Khả Như, kéo cô lại, bảo vệ cô trong lòng.