Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Phước Thành.



Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài, chống gậy, hai má trông đã đẫy đà có thịt hơn lúc trước, diện mạo chỉnh tề, thân thể khỏe mạnh, ngược lại thoạt nhìn còn có chút trầm ổn nho nhã nữa.



Lê Hoàng Việt nghĩ, hôm nay quả nhiên là một ngày thứ tư đen đủi, tất cả những người nên xuất hiện, và cả những người không nên xuất hiện, toàn bộ đều đã đến cả rồi.



Trái lại biểu cảm trên khuôn mặt Trần Khả Như, sau khi xuất hiện sự dao động thoáng qua liền nhanh chóng khôi phục lại được bình tĩnh, tựa hồ như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.



"Người đàn bà độc ác này!"



Vẻ mặt Trương Phước Thành đầy phức tạp nhìn thoáng qua Trần Khả Như ở phía sau, sau đó liền vội vội vàng vàng đi lướt qua mọi người, một cái bạt tai nặng nề rơi xuống, vẻ mặt tức giận không thể che giấu nổi nữa.



"Trương Phước Thành! Ông dám đánh tôi?"




Nửa bên mặt củ Lương Như trong thoáng chốc đã sưng lên, ánh mắt tràn đầy tia máu trừng lớn nhìn ông ta.



"Là bà đã hại chết Tô Mi, lại năm lần bảy lượt bày mưu tính toán muốn dồn tôi vào chỗ chết, bà đã làm không ít chuyện xấu! Lần trước nếu không phải tôi nể mặt có con gái, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho bà nhiều lần như vậy!"



Còn về chuyện Trần Khả Như là con gái của ông ta, vừa rồi ông ta ở bên ngoài cũng đã nghe được ít nhiều về chuyện này, cộng thêm những hoài nghi của lúc trước nữa, cho nên đến giờ phút này cũng không cảm thấy có quá nhiều giật mình hay khiếp sợ.



Chỉ là, cách thức nhận người thân như thế này, có chút không được đúng cho lắm, không hề có lấy một chút vui sướng nào.



"Trương Phước Thành, đây là ông nợ tôi! Ông có biết không, tôi thừa nhận là tôi đã dùng một chút thủ đoạn đối với ông, nhưng nếu ông đã lựa chọn kết hôn với tôi, vậy vì sao lại không đối xử tốt với tôi, duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta như vậy, còn có Trương Băng, con bé là con gái của chúng ta, con bé đã nằm viện mấy năm nay, ông đã đi thăm con bé được mấy lần? Trương Phước Thành, chắc hẳn ông sớm đã biết Trần Khả Như là con gái của ông rồi, không trách ông lại che chở cho cô ta như vậy… Ha ha ha, cũng đúng, ai kêu người mà con bé gả cho lại chả tổng giám đốc của tập đoàn Lê Thị chứ, ngươi bất quá là cái ông như vậy chẳng qua cũng chỉ là đang nịnh nọt, là loại người vong ân phụ nghĩa!"



Lương Như che mặt, dáng vẻ hùng hổ dọa người để mắng Trương Phước Thành, bởi vì kích động quá mức nên lại khiến cho miệng vết thương lại rách ra, máu tràn ra, hai má của bà ta trắng bệch giống như ánh trăng vậy, nhưng ánh mắt thì lại cay độc đầy đáng sợ.



Trương Phước Thành không giải thích gì cả, ông ta chỉ nắm chặt tay mình lại, cả giận nói: "Lương Như, chuyện tới bây giờ mà bà vẫn còn không biết sai sao, bà và em trai của bà giống y như nhau, quả thực là khó trị! Tôi sẽ không tiếp tục dung túng không quản, dễ dàng tha thứ cho bà nữa!"



"Những chuyện mà tôi muốn làm, những người mà tôi muốn giết, không ai có thể chạy thoát, tôi buông tha cho Trần Khả Như, là bởi vì cô ta bắt buộc phải cứu con gái của tôi, không phải ông đã nghe thấy rồi sao, hiện tại là cô ta thấy chết mà không cứu! Con gái của chúng ta hiện nay mắc phải bệnh bạch cầu, nếu con bé không tìm được tủy thích hợp để cấy ghép thì sẽ chết! Ông thân là một người làm cha, chẳng lẽ không có quyền lợi và nghĩa vụ bảo vệ tốt cho con bé sao, cho dù chỉ là cuộc sống được kéo dài qua từng ngày thôi, cũng không được sao? Ông như vậy là muốn bức chết hai mẹ con tôi sao!" Trong mắt của Lương Như giống như có máu, lên án, hôm nay là một ngày đen tối chật vật nhất trong cuộc đời của bà ta, bà ta oán hận, bà ta ghen tị, bà ta cảm thấy ông trời đã quá bất công với mình!



Buồn cười, thật sự là buồn cười!



Kẻ ác luôn tìm ra đủ mọi loại lý do để chứng minh bản thân mình là một người cao thượng tốt đẹp, mà bà ta lại hoàn toàn không nghĩ tới, thời điểm khi bà ta làm ra những chuyện xấu, giết người, những người bị hại sẽ cảm thấy như thế nào? Tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.



Trương Phước Thành giận dữ, cả người run rẩy, trong mắt tràn đầy sự chán ghét không thèm che dấu: "Bà thật sự là hồ đồ hết thuốc chữa rồi, vẫn còn mồm cãi, bệnh của Trương Băng là có từ khi con bé sinh ra, không có bất kỳ ai truyền bệnh cho con bé, chỉ có thể trách là do mệnh của con bé không tốt, Trần Khả Như không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải làm với con gái của bà cả. Một người cha có quan hệ huyết thống với con bé là tôi đây cũng không có bất cứ tư cách hay mặt mũi nào để đi cầu xin con bé. Là do bà đã làm ra nhiều chuyện xấu, nếu không phải mạng của con bé lớn, chỉ sợ đã sớm chết trong tay của bà rồi, như vậy mà hiện giờ bà lại có thể vô sỉ đến mức yêu cầu con bé hiến tủy cứu con gái bà! Lương Như, trên thế giới này tại sao lại tồn tại một loại phụ nữ như bà vậy chứ! Tôi thật sự rất hối hận!"






Lương Như coi như đã nhận được sự kích thích đến cực hạn, đồng tử chợt dãn to ra, sau đó lại co rút lại: "A! Trương Phước Thành, ông đúng là một kẻ tàn nhẫn! Trương Băng là con gái ruột của ông đó!"



Bà ta hoàn toàn không đoán trước được chuyện này, Trương Phước Thành giống như đã bị tẩy não hoàn toàn, từng câu từng chữ đều là đang bảo vệ con tiện nhân Tô Mi kia, và cả đứa con gái Trần Khả Như của con tiện nhân đó nữa! Quả nhiên không sai, bà ta thật sự rất hối hận, nếu sớm biết như vậy, bà ta việc gì phải ôm lấy cái hy vọng kia cơ chứ!



"Tốt, nếu như các người đã vô tình như vậy, vậy thì tôi và con gái của tôi cho dù chết, cũng phải tìm mấy cái đệm lưng cho mình! Tôi sẽ khiến cho từng người trong các người, không được chết tử tế! Tôi nguyền rủa các người!"



Âm thanh gào khóc thảm thiết của Lương Như tràn ngập ở khắp phòng, bà ta nhặt khẩu súng ở dưới đất lên, chỉ mới dùng một viên đạn, bên trong vẫn còn có vài viên đạn nữa, rồi đột nhiên, họng súng nhắm ngay trước mặt Trương Phước Thành!



Trương Phước Thành thở dài, sắc mặt tái đi, thân hình lại không động đậy, mà cho dù ông ta có muốn động cũng không kịp, mục tiêu quá lớn.







Ở phía đối diện, Lương Như đã bắt đầu động tới cò súng.



Trần Khả Như vốn đang tính rời đi, nhưng hành động này của Lương Như lại lần nữa khiến cho trái tim của cô như bị treo ngược lên, tuy rằng cô đối với Trương Phước Thành không có quá nhiều cảm tình, nhưng nếu ông ta thật sự giống như Trần Thế Phong, chết ở trước mặt cô, vậy thì trong lòng cô sẽ cảm thấy rất nặng nề, rất khó chịu.



Không được, không được nổ súng!



Lê Hoàng Việt cũng đã có sắp xếp trước, anh đã cử vài tên súng bắn tỉa chuẩn bị từ sớm, vẫn luôn chĩa họng súng trên người Lương Như. Đối với một người phụ nữ điên cuồng như bà ta mà nói, việc này hữu dụng không? Đáp án là chắc chắn có.



Lương Như đột nhiên giống như một kẻ điên, điên cuồng mà phá lên cười khanh khách, sau khi cười, khóe mắt tàn lại có chút nước mắt tràn ra, khuôn mặt bà ta nàng đột nhiên thu lại tất cả biểu cảm nói, "Trương Phước Thành, ông cho rằng ông là người mà tôi muốn giết sao! Tôi sẽ không giết ông...."



Bà ta vừa nói, vừa di chuyển họng súng tới phía cửa, đó là vị trí Trần Khả Như đang đứng.



Nếu con gái của bà ta đã không sống được, Trần Khả Như cũng đừng nghĩ có thể sống một cuộc sống yên bình!



"Lương Như, bà điên rồi!"



Trương Phước Thành ngạc nhiên hô lên, thân thể nhanh hơn não, nhanh chóng đuổi theo sự di chuyển của họng súng.



Đôi mắt của Trần Khả Như vì sợ hãi mà trừng lớn, Lê Hoàng Việt lại ngay lập tức chắn ở trước mặt cô, anh giống như một tấm giáp không gì có thể phá nổi vậy, bảo vệ cô, che chở cho cô.



Trong mắt của cô, trong lòng của cô, trong đầu của cô, tất cả đều là khuôn mặt của Lê Hoàng Việt



Ở trước mặt tình yêu mãnh liệt, tất cả mọi ân oán đều trở nên mờ nhạt vô hình, có những thứ chẳng tính là gì cả, háo thắng tranh đoạt cũng không tính là gì cả, những thứ buồn cười lại càng không đáng nhắc tới.



"Bang bang bang" mấy tiếng súng liên tiếp vang lên.



Âm thanh ầm ầm vang vọng, một làn khói thuốc súng lướt qua, giống như trời long đất lở.



Trần Khả Như theo bản năng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Lê Hoàng Việt, chỉ có chạm được, cảm nhận được độ ấm của anh, thân thể của anh, mới là quan trọng nhất.



Đầu ngón tay của cô nắm chặt lấy áo sơmi của anh, cơ hồ như đã nắm chặt lấy da của anh rồi vậy.



Hết thảy đều đã an tĩnh lại, bụi bặm rơi xuống đất, Trần Khả Như vội vội vàng vàng đẩy anh ra, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt: "Anh có bị thương ở đâu không?"



Cô kéo anh quay người lại, nhưng thấy phía sau áo sơmi của anh vẫn vô cùng phẳng phiu sạch sẽ, trái tim đang treo lơ lửng của cô cuống cùng cũng có thể yên tâm hạ xuống. Cô nhìn về phía cửa cổ, chỉ thấy Lương Như đang mở to mắt, tay vẫn đang duy trì tư thế cầm súng như cũ, ngồi chồm hổm nửa quỳ trên mặt đất, trên ngực bị ba bốn viên đạn găm vào đang chảy máu, trong đó có cả miệng và cổ của bà ta, máu đang không ngừng trào ra trên người bà ta.



Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Lương Như thật sự phải chết rồi.



Nhưng bà ta không cam lòng, nhưng không cam lòng thì có thể làm thế nào, cuối cùng kết cục của bà ta lại thê thảm như vậy, nhưng đều là do bà ta gieo gió gặt bão, tự mình chuốc lấy mà thôi!



Viên đạn của Lương Như suy cho cùng là đã chậm một bước, bà ta đã chậm hơn tay súng bắn tỉa bắt. Chỉ cần một ánh mắt của Lê Hoàng Việt, bọn họ sẽ lập tức tùy cơ hành động.



Nói thật, Trần Khả Như không đồng tình chuyện như vậy một chút nào. Những người vô tội đã chết ở trong tay Lương Như nhiều như vậy, bọn họ thật sự rất đáng thương!







Trương Phước Thành không có trúng đạn, ông ta lao thân mình đến bảo vệ cũng không có được quá nhiều sự cảm động của Trần Khả Như, ông ta đi đến trước mặt Trần Khả Như, nhìn cô mà hình dung ra gương mặt của người phụ nữ năm xưa trong trí nhớ của mình, đôi môi mấp máy ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.



Mà Trần Khả Như lại mở miệng ra nói trước: "Tất cả đều đã kết thúc rồi."



Nếu Lương Như ở tập đoàn Huy Hoàng sau khi nó phá sản, an phân ở nước ngoài, thì đã có thể sống cuộc sống bình an vô sự, vậy mà lại cố tình, bà ta lại cố tình làm nhiều chuyện xấu, để giống như Lương Huy vậy, tự diệt chính mình.



"Tôi thay mặt bà ấy nói một tiếng xin lỗi tới cô và mẹ của cô. Thật xin lỗi."



Trong ánh mắt Trương Phước Thành tràn đầy tia áy náy, trầm giọng nói.



"Những chuyện đã qua, không cần nói nữa, chúng ta không phải luôn cần nhìn về phía trước sao, không phải sao?"



Trần Khả Như trả lời ông ta với vẻ mặt thoải mái, ngữ khí rõ ràng cũng không nặng không nhẹ, nhưng lại mang sự phiền muộn và hàm ý sâu xa. Tay cô nắm chặt lấy tay của Lê Hoàng Việt, hai tay đan chặt vào nhau không có kẽ hở.



Trong ánh mắt có sự độ lượng, là cảm khái, không hề có chút thù hận nào. Thù hận là một loại cảm xúc dư thừa và mệt nhọc, là thứ cảm xúc không cần đến.



Trương Phước Thành bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình đã sống nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn không có cách nào buông bỏ được một đoạn tình cảm đã lâu kia, thậm chí còn không bằng sự hiểu biết của Trần Khả Như. Bọn họ đều tự hiểu được thân phận của bản thân và đuối phương, dù là như thế, thì cũng không một ai có ý định phá vỡ canhs cửa mỏng manh này.



Có một loại xấu hổ, gọi là không biết phải nói gì.



Không bao lâu sau, cảnh sát đến đây.



Vừa nãy Trần Khả Như còn có chút lo lắng, dù sao cũng là quang minh chính đại dụng súng ống ở trước mặt cảnh sát, hơn nữa lại còn giết người, đây là phạm pháp. Sau đó, Lê Hoàng Việt nói cho cô biết, mấy tay súng bắn tỉa kia, đều là bộ đội đặc chủng, thân phận cấp bậc cùng công tác của bọn họ đều thuộc loại tính chất cơ mật, cảnh sát ở bên này không có cách nào quản được, cũng không thể xen vào.



Dù sao Lương Như là một thành phần khủng bố, sẽ không có ai rảnh đến mức đi truy cứu tại sao một tên tội phạm bị chế phục.



"Khả Như, tôi có mấy lời, muốn nói riêng với cô, có thể chứ?"



Trong hành lang, Trương Phước Thành do dự nói, cứ như vậy để Trần Khả Như đi, ông ta lại có chút không cam lòng, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cuộc là ông ta đã khiến cô bị thiệt thòi.



Không chờ Trần Khả Như trả lời, Lê Hoàng Việt trực tiếp ngắt lời nói: "Ông Trương, tôi và Trần Khả Như còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, nếu ông không có chuyện gấp gì cần nói, thì để ngày mai rồi nói, đến lúc đó cũng không muộn!"



Lời nói của Lê Hoàng Việt cũng coi như khách khí, không đợi Trương Phước Thành phản ứng lại, liền kéo Trần Khả Như qua, đi về phía ánh sáng cuối hàng lang.



Lê Hoàng Việt này!



Ánh mắt Trương Phước Thành lúc sáng lúc tối, thật lâu sau, khóe miệng đột nhiên khẽ giương lên thành vòng cung. Lại nói tiếp, Trần Khả Như như vậy cũng là may mắn, có một người đàn ông giống như Lê Hoàng Việt, vẫn luôn một mực bảo vệ cho cô!



Mãi cho đến khi đi vào trong thang máy, Trần Khả Như mới ngã vào người Lê Hoàng Việt, giống như đem toàn bộ trọng tâm trên người mình đặt hết lên người anh, dựa vào anh.



Lê Hoàng Việt nhanh chóng ôm chặt lấy, bá đạo lại đầy thương xót che chở cho cô.



Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp, trong nhất thời, trong đầu khẳng định sẽ rất loạn, không chỉ có thể lực, trí não, mà ngay cả tinh thần cũng đều bắt đầu không chịu nổi rồi.



Sau khi Trần Khả Như nặng nề thở ra một hơi, bỗng nhiên chui đầu ra, hỏi: "Anh vừa mới nói, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, đó là chuyện gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK