Bác sĩ gia đình?
Trần Khả Như hơi giật mình, sao Phan Huỳnh Đông lại biết cô học một lúc hai khoa? Bởi vì tiền lương của bệnh viện hàng đầu đã khá cao rồi, hơn nữa cô còn sẽ chủ động tới bệnh viện gia tăng lịch trình học, cho nên cô chưa bao giờ suy nghĩ gì về việc làm ngoài giờ.
“Anh Đông, chỉ sợ tôi không có thời gian…”
“Bác sĩ Như, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của cô đâu. Chỉ là sức khỏe của Xuân Mai khá kém, thường xuyên đau đầu phát sốt. Nếu có thể có một bác sĩ làm hết phận sự giống như cô Khả Như ở bên cạnh, lúc tôi đi công tác cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.” Phan Huỳnh Đông nói chuyện cực kỳ thành khẩn.
Người có chức vụ giống Phan Huỳnh Đông, công việc hết sức quan trọng, ba ngày hai bữa sẽ đi công tác một lần là chuyện vô cùng bình thường. Hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp.
Phan Huỳnh Đông đã biết quan hệ của cô và Lê Hoàng Việt, vì sao còn làm vậy? Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn thuần là vì Xuân Mai thôi sao.
Khi cô đang muốn mở miệng thì nhạc chuông cổ điển Canon vang lên, cô nhìn cuộc gọi trong điện thoại, đôi mày lập tức nhíu lại, là Nguyễn Phương Thanh gọi tới. Sau khi gật đầu xin lỗi Phan Huỳnh Đông, cô bấm nút nghe máy, chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã ném tới một câu: "Hôm nay trong nhà đón rằm tháng bảy, tôi đã kêu người tới đơn vị của cô đón cô rồi, đừng trốn đấy.”
“… Vâng ạ.” Nguyễn Phương Thanh vội vàng cúp điện thoại.
“Cô Khả Như có việc gì gấp sao? Có cần tôi đưa cô đi hay không? Kỳ thật cô có thể từ từ suy nghĩ về chuyện làm bác sĩ gia đình rồi nói lại cho tôi biết…” Phan Huỳnh Đông vẫn chưa nói dứt câu, một chiếc Maybach màu đen đã ngừng ở bên cạnh hai người, chiếc xe thắng gấp kéo theo một trận bụi bặm.
Đây là chiếc xe Lê Hoàng Việt thường ngồi nhất. Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Trần Khả Như đã nhận ra, đúng là một sự châm chọc mà. Mọi thứ của anh, cô đều biết rất rõ ràng.
Tài xế của Lê Hoàng Việt hạ cửa kính xe xuống, hô lên: “Cô Khả Như, lên xe đi.”
Tim Trần Khả Như thắt lại một chút rồi gật đầu, cô hơi không thoải mái đối với cách xưng hô này.
“Anh Đông, tôi đi trước đây, mấy ngày nữa tôi sẽ trả lời anh, được không?” Trần Khả Như hơi lộ ra vẻ mặt xin lỗi, sau khi tạm biệt mọi người, cô giơ tay kéo cửa xe ra ngồi vào.
“Cha, sao chị Khả Như lại đi rồi, rốt cuộc chị ấy có đồng ý hay không?” Xuân Mai vội vàng chạy tới hỏi, trên mặt lộ vẻ muốn làm bà mai.
Vũ Tuyết Trang híp mắt, càng nói trắng ra hơn: “Anh Đông, có phải anh thích bác sĩ Như của chúng tôi không?”
Phan Huỳnh Đông dời tầm mắt ra khỏi biển số xe Maybach, quay sang khẽ mỉm cười với Vũ Tuyết Trang: "Bây giờ không thể nói trước, chỉ là rất có thiện cảm.”
Nếu anh ta không nhớ lầm thì biển số xe và chiếc xe kia đều là của Lê Hoàng Việt. Phàm là người phụ nữ có tai tiếng với Lê Hoàng Việt thì không ai không làm dư luận nhốn nháo, nhưng anh ta lại chưa từng nghe thấy tin tức nào về Trần Khả Như, chỉ sợ thân phận của cô không đơn giản chỉ là người tình rồi!
……
Trần Khả Như vừa lên xe đã cảm nhận được một luồng khí lạnh ập vào mặt. Anh đang ở trong xe. Cô hơi hối hận, sớm biết vậy thì cô đã ngồi ở vị trí ghế phụ phía trên rồi.
“Trần Khả Như, chẳng lẽ cô đã quên lời cảnh cáo trước đó tôi nói với cô rồi sao?”
Giọng nói của Lê Hoàng Việt hơi trầm xuống, bên trong còn hơi kìm nén một chút lửa giận. Nguyễn Phương Thanh kêu tài xế là bác Vũ đi đón Trần Khả Như, đột nhiên đầu óc anh bị sảng nên mới nói tiện đường đi lấy văn kiện rồi thuận đường ngồi xe tới bệnh viện luôn, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông trò chuyện vui vẻ với nhau.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Trần Khả Như nhướng mày, trong lòng cũng bắt đầu hiểu rõ đây là dấu hiệu muốn gây sự của Lê Hoàng Việt.
“Phan Huỳnh Đông là thế nào, đừng nói với tôi việc anh ta xuất hiện ở chỗ này chỉ là trùng hợp. Hay là hai người đang lén lút thông đồng? Cô đừng quên cô đã là người đã có chồng đấy!” Lê Hoàng Việt bỗng nhiên nhớ tới chiếc áo vest kia, chẳng lẽ Phan Huỳnh Đông thật sự coi trọng người phụ nữ này sao?
Người phụ nữ vốn bị anh vứt bỏ như giày rách lại được một người đàn ông ưu tú như Phan Huỳnh Đông yêu thích. Đúng là bỏ thì tiếc mà ăn thì không ngon, nghẹn đến khó chịu.
Trần Khả Như nghiêng mặt đi, trên khuôn mặt tinh xảo nở một nụ cười nhẹ, môi đỏ khẽ mở: “Cảm ơn tổng giám đốc Việt đã nhắc nhở, anh như vậy không phải là giống như câu cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn sao?”
Lúc anh ăn chơi đàn đúm ở bên ngoài có từng nghĩ tới mình là người đã có vợ hay không!
“Trần Khả Như, mấy ngày không gặp thôi mà cô đã to gan như vậy à!” Dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh! Lê Hoàng Việt híp đôi mắt hẹp dài lại, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm lạnh lẽo.
Trần Khả Như biết mình không nên chọc giận anh nhưng gần đây cô luôn không khống chế được bản thân mình, cô đã chịu đủ chuyện Lê Hoàng Việt vừa không yêu cô nhưng lại luôn sỉ nhục cô rồi.
Bỗng dưng, anh kề sát vào cô. Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùm xuống chiếm lấy toàn bộ không gian kín hẹp. Anh muốn làm gì? Không hiểu sao ánh mắt chiếm đoạt cực nóng phát ra từ trong xương cốt này của anh lại quen thuộc đến vậy.
Tài xế đang ngồi ở hàng ghế phía trước, anh sẽ không muốn biểu diễn trước công chúng đó chứ… Trần Khả Như co rúm lại một chút, cả khuôn mặt đều đều sợ đến co quắp lại, từng sợi dây thần kinh trở nên căng chặt giống như đang gặp phải kẻ thù lớn vậy.
“Trần Khả Như, cô sẽ không cho rằng tôi muốn làm cô trên xe đó chứ?”
“…”
Trần Khả Như cảm thấy mình bị cười nhạo, sắc mặt vô cùng khó coi, không biết có phải sợi dây thần kinh nào của cô bị đặt sai vị trí hay không, vậy mà cô lại nói một câu: "Anh và Trần Khả Hân đã làm trên chiếc xe này rồi sao?”
Ánh mắt của cô hơi co rụt lại, đáng chết, sao lại để bại lộ suy nghĩ thật của mình ra như vậy chứ.
Cô vừa dứt lời, cánh môi màu hồng của anh hiện lên một nụ cười tà ác: “Trần Khả Như, không phải cô đang ghen đó chứ?”