Trần Khả Như vừa tức giận vừa buồn cười, cô hỏi: “Anh Vương, có phải giám đốc Việt bảo anh làm như vậy không?”
“…Mợ chủ, mợ đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
“...”
Giả vờ đi, giả vờ nữa đi, trong lòng Trần Khả Như đã nhận ra chuyện này. Cô nhớ lại tối qua, có người nào đó nói hùng hồn như vậy mà không nay lại âm thầm làm ra chuyện này? Lê Hoàng Việt thật đúng là nhỏ nhen, hiến tủy không khác gì so với hiện máu cả, đến một chút máu anh cũng không muốn hiến. Nhưng Trần Khả Như không thấy tức giận mà cảm thấy rất ngọt ngào.
Có một người nuông chiều cô vô điều kiện, yêu thương cô và chuyện gì cũng nghĩ cho cô đầu tiên thì cô cần gì phải so đo với người đó chứ?
Nhưng cô đã đổi ý, hôm nay cô nhất định phải tới được bệnh viện ở thành phố bên cạnh, nếu không ngày mai Trương Phước Thành sẽ đưa con gái của ông ta đi. Nếu như không gặp được một lần thì không phải đáng tiếc sao?
“Anh Vương, anh gọi xe tới đây đi.”
“... Vâng thưa mợ chủ.”
Nhìn thấy mặt trời trên đầu đã dần dần chuyển về phía tây, đã hơn 3 giờ rồi. Trần Khả Như cau mày, nếu đợi thêm mấy tiếng nữa thì trời tối mất.
Bây giờ cô đang đứng trên đường tỉnh lộ, hai tay khoanh trước ngực, chiếc váy đen của cô bị những chiếc xe qua lại thổi bay, tâm trạng cô rất phức tạp. Mặc dù có rất nhiều chiếc xe cao cấp dừng lại, quan tâm hỏi cô có cần đi nhờ không nhưng cô lại từ chối hết.
Tài xế không ngừng gọi điện thoại, đến khi gần hết pin thì anh ta mới lặng lẽ quay sang nhìn Trần Khả Như, khuôn mặt đầy vẻ xin lỗi.
Không dễ gì mới ra ngoài được một chuyến mà hết chuyện này lại chuyện kia xảy ra… Trên trán người tài xế cũng lấm tấm mồ hôi, rồi từng giọt từng giọt lăn xuống, Mà vừa rồi mợ chủ vừa nói gì nhỉ, là giám đốc Việt bảo anh ta làm vậy sao?
Anh ta nghe vậy thì đau đầu chóng mặt không hiểu mọi chuyện là thế nào.
Anh ta đang định nói gì đó để giải thích thì nghe thấy tiếng phanh kéo dài và tiếng động cơ xe xen lẫn vào nhau. Một chiếc xe thương vụ màu trắng, mang theo khói bụi dừng lại bên cạnh hai người và chiếc xe bị hỏng.
Từ cửa sổ ghế sau, một khuôn mặt dù không trang điểm nhưng vẫn rất lộng lẫy ló ra, nhưng nhìn tổng thể cả khuôn mặt thì sắc mặt có vẻ hơi tái.
Trần Khả Như biết người phụ nữ này.
Cô cố kìm nén sự kinh ngạc trong mắt và hỏi: “Cô Lưu Ly, sao cô lại ở đây vậy?”
Chưa đợi đối phương trả lời, vẻ mặt Trần Khả Như đã trở nên rất nghiêm túc, giọng cô trầm xuống: “Sáng nay cô mới làm xong phẫu thuật, đáng ra nên nghỉ ngơi trong viện, sao cô lại tùy tiện ra ngoài vậy. Rốt cuộc ai đồng ý cho cô ra ngoài vậy, đúng là làm linh tinh.
Cô nói chuyện như một vị cán bộ lớn tuổi vậy, lời nói vô cùng nghiêm túc. Trong mắt bác sĩ, Lưu Ly là bệnh nhân, lại còn là bệnh nhân cô vừa đích thân làm phẫu thuật cho nữa, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào được.
Bị trách phạt sao?
Sự kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly, cô chân thành nói: “Bác sĩ Như, thật lòng xin lỗi cô, tôi thật sự có việc gấp nên mới xin xuất viện.”
Trần Khả Như vội vàng bình tĩnh lại, cô nói: “… Tôi quá lời rồi, xin lỗi cô.”
Suýt chút nữa thì cô đã cắn lưỡi mình, bây giờ cô đâu có ở trong bệnh viện, thái độ vừa rồi của cô thật sự rất không phù hợp, hai má cô đỏ lên vì xấu hổ.
“Xe của bác sĩ Như bị hỏng sao? Trời gần tối rồi. Cô lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn.”
Lưu Ly đưa ra lời mời, Trần Khả Như đã định từ chối vì dù sao cũng không quen biết lắm. Nhưng cô lại nghĩ, nếu như đợi tiếp thì muộn quá, nghĩ vậy, cô quyết định luôn.
“Vậy làm phiền cô rồi cô Lưu Ly.”
“Không có gì đâu bác sĩ Như.”
Tài xế của Lê Hoàng Việt đương nhiên không yên tâm khi để cho cô đi một mình. Nhưng cả người anh ta dính đầy dầu mỡ và bụi bẩn, đối phương nhất định không đồng ý chở thê một người nữa.
Trần Khả Như xoa dịu nỗi lo lắng của anh ta, nói rằng sẽ không có chuyện gì đâu, Lưu Ly là bệnh nhân của cô.
Cô vừa nói vừa bước lên xe, nhưng vừa bước lên thì cô đã quên mất một điểm quan trọng nhất, Mike cũng đang ở trên xe.
Cô thật bất cẩn, vừa rồi cô chỉ để ý đến ghế sau nên tưởng chỉ có một mình Lưu Ly mà quên mất Mike đang ngồi ghế phụ lái ở đằng trước.
Từ trước cô đã biết Mike và cô của anh ta có tình cảm rất tốt, cả hai cùng nhau ra ngoài là chuyện bình thường hết sức. Lúc cô ngồi vào trong thì cảm thấy rất mất tự nhiên.
Chỉ có thể trách cô suy nghĩ không cẩn thận, chuyện tin tức buổi trưa nay đã ầm ĩ như vậy rồi, bây giờ cô và anh ta lại ngồi chung một xe thì làm sao cô bình tĩnh cho nổi?
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Mike đang lợi dụng cô để thổi phồng tên tuổi, động cơ của anh ta không hề trong sáng.
“Bác sĩ Như, cháu tôi cũng ở đây, cô không thấy phiền chứ?”
“Đương nhiên... không phiền.”
Cô chỉ là người đi nhờ, làm gì có quyền mà đuổi chủ xe xuống, nếu trách thì chỉ có thể trách lúc vừa rồi cô vội vàng không phán đoán ra tình huống này.
Lúc này Mike mới quay mặt lại, khuôn mặt anh tuấn với chiếc mũi khoằm vừa phải trông nổi bật, đôi mắt nâu khẽ mỉm cười, coi như là đang chào hỏi cô.
Có lẽ cuộc nói chuyện trước đó không vui vẻ gì nên Mike cũng không nói chuyện với cô nữa, đấy là điều cô cầu còn không được.
Lưu Ly vô tình nhìn cô và giải thích: “Thực ra tôi đi cùng Mike đến thành phố bên cạnh để thăm một người bạn bị ốm nặng. Lần này chúng tôi ra khỏi Đà Nẵng, rồi bắt chuyến bay ở bên kia để về nước luôn.”
“Thật vậy sao cô Lưu Ly, nhưng cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Tốt nhất cô cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đã.”
“Cảm ơn bác sĩ Như đã quan tâm. Tôi nghĩ cô và cháu tôi cũng trạc tuổi nhau, cô có thể gọi tôi là cô Lưu Ly, tôi thấy mình cũng khá có duyên với bác sĩ Như đấy.”
“Tôi vẫn nên gọi là chị Lưu Ly thì hơn.”
Trên đường đi, Lưu Ly thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với cô và cũng không khiến cô cảm thấy nhiệt tình quá, giữ mức độ thân thiết và lịch sự vừa phải.
Có mấy lần, Trần Khả Như cảm thấy Mike đang nhìn trộm cô, ánh mắt nhàn nhạt như có như không quay sang nhìn cô, cô vừa chớp mắt là đã thấy biến mất rồi. Không biết có phải cô lo lắng thái quá rồi không, nhưng cô luôn cảm thấy Mike là người rất nguy hiểm, bởi vì cảm giác anh ta đem đến cho cô rất giống với Dương Tử Hào. Có lẽ những người đàn ông đẹp trai thì đều nguy hiểm.
Đột nhiên Lưu Ly nói tới một chuyện: “Bác sĩ Như, không giấu gì cô, Mike không biết đã đắc tội gì với người ta rồi. Lúc trưa nay, người đại diện của nó nói, đã có người ra lệnh “truy sát” với Mike ở thành phố Đà Nẵng rồi. Tất cả những hợp đồng làm người đại diện và các hoạt động thương mại đều bị hủy hết rồi.”
Trần Khả Như bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy rất tiếc khi biết Mike gặp những chuyện thế này.”
Cô thấy mình đúng là có khả năng đưa mọi câu chuyện vào ngõ cụt, nửa tiếng sau đó, trong xe rất yên tĩnh, xe đi thẳng vào trong thành phố. Chuyện cô lo lắng đã không hề xảy ra, cô cảm ơn xuống xe rồi nói lời từ biệt.
“Bác sĩ Như, cô có chắc là không cần tiễn không. Cô con gái một mình ở đây buổi tối không an toàn đâu.”
“Chị Lưu Ly, chồng tôi đã cho xe đến đón tôi rồi, cảm ơn chị và Mike một lần nữa nhé.”
“Vậy được, tạm biệt.”
Lưu Ly kéo kính xe lên, dưới ánh đèn đường, đôi mắt to đẹp kiểu châu u của cô lóe lên một tia nhìn rất sắc, rất khó nhận ra rồi nhanh chóng biến mất sau lớp cửa kính xe.
Nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu trắng bạc đi xa dần, cuối cùng Trần Khả Như cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thấy mình đã lo lắng vô cớ, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đúng lúc này, cô nghĩ hình như Hứa Mặc và Vũ Tuyết Trang đã bàn trước với nhau cùng gọi điện thoại cho cô cùng một lúc. Cô trả lời Hứa Mặc trước, sau khi xe bị hỏng, cô đã tình cờ nhờ được người khác để đi nhờ xe. Lê Hoàng Việt nhất định là đang lo lắng, cũng may là Hứa Mặc đã đặt sẵn khách sạn cho cô và đang trên đường tới rồi. Mặc dù cũng không đến mức làm vậy nhưng Trần Khả Như cũng không từ chối.
Lê Hoàng Việt là cây to đương nhiên đón gió lớn, những chuyện phiền phức sẽ tự nhiên tìm đến.
Không đợi Trần Khả Như gọi lại, Vũ Tuyết Trang đã gọi tới trước, giọng điệu vô cùng vội vã: “Chị Như, xảy ra chuyện lớn rồi, giám đốc Việt nhà chị bắt đầu “truy sát” Mike rồi.”
Cô hơi ngập ngừng rồi trả lời: “Ồ.”
Cô suy nghĩ, có phải Lê Hoàng Việt nhận ra cô là bạn gái tin đồn của Mike trong đống tin tức rồi không? Cô đột nhiên cảm thấy hơi vướng mắc trong lòng, vậy là Lê Hoàng Việt đang ghen.
Anh ghen tuông nên thẳng tay kết án tử hình cho người ta luôn.
Vũ Tuyết Trang lớn tiếng bất mãn: “Chị ồ cái gì mà ồ, chị Như, phản ứng của chị không thể giống người bình thường được sao?”
“Được rồi, chị hiểu rồi.”
Vũ Tuyết Trang đến quỳ lạy với câu trả lời ngắn củn và vô tình đó của cô. Vũ Tuyết Trang nghĩ trong lòng anh Việt nhà chị tức giận vì hồng nhan nên ra tay xử thẳng người ta rồi. Cô là người khiến Mike bị đuổi ra khỏi làng giải trí vậy mà bây giờ có thể bình tĩnh như người ngoài cuộc như vậy.
“... Bác sĩ Như, em chỉ muốn hỏi, chị nhàm chán như vậy sao anh Việt lại thích được vậy?”
Trần Khả Như cân nhắc rồi trả lời: “Lẽ nào em không biết anh Việt nhà chị thích sự nhàm chán và đơn điệu của chị em sao?”
“...”
Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ.
“Bác sĩ Như, rắc cơm chó cũng là một loại bệnh đấy, nhất định phải chữa. Nhưng em thấy chị đã hết thuốc chữa rồi.” Vũ Tuyết Trang phải dừng cuộc trò chuyện này ở đây thôi, câu nào câu nấy của Trần Khả Như đều ngược chết cô gái độc thân là cô.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy rất vui.
Cô thật sự không ngờ được chỉ vì một tấm ảnh mà Mike bị Lê Hoàng Việt “truy sát”, chỉ có thể trách anh ta xui xẻo rồi, lúc đấy cô đã cố hết sức để che mặt của mình rồi, ai bảo giám đốc Việt lại tinh mắt như thế.
Trần Khả Như rảnh rỗi, cô gửi tin nhắn cho Hứa Mặc rồi gọi một chiếc taxi đến thẳng chỗ bệnh viện mà con gái của bà Như đang nằm.
Lúc cô xuống xe đã là 6h tối rồi.
Cô đi thẳng đến bàn y tá: “Xin lỗi cô, ở đây có bệnh nhân nào tên Trương Băng không? Hình như cô ấy bị mắc bệnh máu trắng.”
“Cô vui lòng đợi một lát.”
Nghe vậy, cô y tá đưa mắt nhìn Trần Khả Như và bắt đầu thao tác trên máy tính, vài giây sau, cô y tá nói: “Giường số 23, Trương Băng.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi Trần Khả Như rời đi, một y tá khác chạy đến, hỏi: “Trương Băng ở giường 23 có phải chiều nay đã…”
Cô y tá vừa nói chuyện lúc đó nói: “Không phải, cô nhớ nhầm rồi.”
“Chắc vậy.”
Trần Khả Như đi rất nhanh và vội vàng, cô nhìn thấy số giường ở cửa khu VIP từ xa nhưng cô lại do dự. Bác sĩ chính là như vậy, không nhìn thấy được cảnh người khác bị thương, nhìn thấy là vô cùng đau lòng.
Thật ra cô đã biết tình trạng của Trương Băng, ngoại trừ bệnh bạch cầu vừa mới phát hiện ra thì trước đây cô gái này còn bị bệnh tim bẩm sinh, thân thể suy nhược, giống như một bông hoa trong nhà kính vậy. Cho dù ghép tủy thành công thì những di chứng về sau đều khiến các bác sĩ khó dự đoán kết quả.
Cô bước đến cửa, đang định nhìn vào trong thì cửa phòng đột nhiên bật mở, khiến cô trở tay không kịp.
Cô gái ngồi trên xe lăn ngũ quan khả ái, gầy gò trắng bệch, vừa nhìn đã biết là người quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, không luyện tập thể thao. Mà người đang đẩy cô gái này khiến cô vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ.