Tình yêu mà cô muốn, người đàn ông mà cô trân trọng, cô nhất định phải có được một câu trả lời rõ ràng hoàn toàn thật lòng, mới có thể rời đi.
Nếu không, đời người dài đằng đẵng, lẽ nào đều phải vì quyết định kích động giây phút này mà nuối tiếc sao?
Ngay cả khi máu chảy đầm đìa thì có sao, cô đã vì bản thân mà làm hết sức rồi!
Trần Khả Như ánh mắt kiên định không chút do dự. Tống Văn Hiên chỉ biết mang theo sự chán nản dời đi, sắc mặt tối sầm lại.
Tống Văn Hiên trong giới luật sư được tính là người mồm mép vô cùng linh hoạt. Khuyên can hết lời, cả nhẹ nhàng,cả cứng rắn, nhưng không ngờ rằng đối phương lại cứng đầu đến như vậy... một người vợ bị bỏ rơi lại có thể kiêu ngạo như vậy. Nếu vụ ly hôn này không thành, chẳng phải là ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ở trong ngành này rồi sao?
Cho nên khi Tống Văn Hiên quay lại tòa nhà Á Châu, đến báo cáo với Lê Hoàng Việt, anh ta đổ thêm dầu vào lửa, ghen tức tố cáo sự kiêu ngạo của Trần Khả Như, ngầm ám chỉ rằng Lê Hoàng Việt đã đưa quá ít tiền nên người ta không đồng ý.
Anh ta không ngờ rằng mình đã trở thành một thằng hề trước mặt Lê Hoàng Việt.
Làm sao mà Lê Chí Cường lại không hiểu Trần Khả Như là người như thế nào, bọn họ đã ở bên nhau hơn nửa năm trời.
Lê Chí Cường trong mắt lộ ra vẻ khinh thường đối với Tống Văn Hiên, thật lạ là tổng giám đốc Lê lại thuê một luật sư ghê tởm như vậy! Sau đó, anh ta mới biết rằng Tống Văn Hiên đã được Trần Phương Liên giới thiệu.
Lê Hoàng Việt nhìn thấy nhưng không nói ra: "Nếu tôi nộp đơn kiện lên tòa án, bao lâu thì có thể giải quyết xong?"
“Với mối quan hệ của tôi và bên toà án đó, không cần đến một tuần là được rồi.” Tống Văn Hiên miệng lưỡi như nở hoa.
"Chuyện này giao cho anh đi làm, tốt nhất nên xử lý đơn giản một chút."
"Không vấn đề gì, tổng giám đốc Lê, tất cả cứ để tôi giải quyết."
"..."
Sau khi Tống Văn Hiên rời đi, Lê Chí Cường rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bối rối hỏi: "Tổng giám đốc Lê, anh có thể là có nỗi khổ tâm riêng, tôi biết. Nhưng nếu là thủ tục ly hôn với phu nhân làm xong rồi. Thực sự không còn đường nào cứu vãn được đâu! "
Trong hai ngày qua, Lê Chí Cường cũng đã tan nát cõi lòng.
Người khác không biết, chẳng lẽ anh ta cũng không biết, quan hệ giữa Tổng giám đốc Lê và phu nhân làm sao có thể dễ dàng nói chia tay là chia tay được!
Nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt không có chút cảm xúc, ánh mắt lộ ra vẻ thù địch cực kỳ độc ác, sau khi ngẩn ra một lúc, lại liền cảm thấy mọi thứ hoàn toàn biến mất.
"Lê Chí Cường, cậu chỉ cần làm theo chỉ đạo của tôi!"
Lê Hoàng Việt nghiêm mặt cảnh cáo, "Quan hệ giữa tôi và cậu, không phải là có thể không kiêng nể gì, xúc phạm người trên!"
"Tổng giám đốc Lê, tôi xin lỗi."
Lê Chí Cường sợ hãi cúi đầu.
Thái độ của Lê Hoàng Việt vốn đã vô cùng nóng nảy, dù là như vậy, Lê Chí Cường sau khi suy xét một hồi, kiên trì đến cùng nói "Tổng giám đốc Lê, anh phải thận trọng, bởi vì quyết định anh đưa ra, rất có khả năng sẽ khiến anh phải hối hận..."
Cả một đời.
"Lê Chí Cường!"
Lê Hoàng Việt bỗng nhiên ngẩng đầu, hung hăng ngắt lời anh ta,phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, "Đừng tưởng rằng tôi không dám sa thải cậu!" Dũng khí mà Lê Chí Cường vừa trỗi dậy đã bị bóp nghẹt.
"Tổng giám đốc Lê, tôi đi ra ngoài trước, anh bình tĩnh cân nhắc."
Anh ta nói chậm rãi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lê Hoàng Việt miệng đang quay cuồng với đủ thứ lời chửi rủa trút hết ra, nhưng cuối cùng thì anh cũng không biến nó thành hành động thực tế, anh lật tung đống giấy tờ trên bàn của mình lên trong cơn giận dữ, hất hết xuống sàn.
Cuối cùng, sự giận dữ giữa hàng lông mày cũng bình tĩnh lại một chút, quen thuộc lấy từ trong ngăn kéo ra một điếu thuốc, nhanh nhẹn châm lửa, bắt đầu thở ra những làn khói trắng.
Trước mắt màn khói lờ mờ, như mơ mà không phải là mơ.
Một mẩu thuốc lá được ghim trong gạt tàn, anh bấm một cuộc nội bộ, "Đi vào sắp xếp lại tài liệu."
Với một cú nhấp chuột, điện thoại cố định bị dập xuống vô cùng mạnh.
Ngay khi nữ thư ký ngửi thấy mùi khói thuốc, cả người liền run lên, tổng giám đốc Lê lại tức giận rồi, cô thu dọn đồ đạc cẩn thận rời đi.
Gần đây, tổng giám đốc Lê hút thuốc thường xuyên hơn.
Vị khói thuốc quả nhiên là một tín hiệu
Bệnh viện đa khoa.
Trần Khả Như tiễn Tống Văn Hiên đi, cả người không còn tỉnh táo, rất mệt, không biết là cơ thể mệt hay trái tim mệt.
Cô nằm trên chiếc bàn ấm áp với những tấm đệm nhiệt, thả lỏng tâm trí một chút. Trái tim cứng như đá của cô có thể chịu đựng được không, và nó có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây?
Bất giác, cô ngủ thiếp đi trong phòng làm việc,khi tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng.
Ngày hôm sau, xảy ra một chuyện càng khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Lệnh triệu tập của tòa án đã đến.
Nó do một đồng nghiệp khoa sản truyền đến tay cho cô.
Một thông báo rất mỏng,nhưng gần như lan truyền khắp cả bệnh viện.
Ngay sau đó, các phương tiện thông tin lớn đã vội vàng đưa tin.
Mọi người đều biết Lê Hoàng Việt sắp ly hôn với cô, tuyệt đối không phải miễn cưỡng không dứt khoát.
Bởi vì cô không đồng ý, Lê Hoàng Việt đã làm đơn kháng cáo và yêu cầu tòa phán quyết, ngày mở phiên toà là 3 ngày sau.
Vũ Tuyết Trang đi tới, vừa nhìn thấy, ngay lập tức cơn phẫn nộ đã trỗi dậy, nhanh chóng giật lấy, xé giấy triệu tập thành từng mảnh vụn, vỡ tan thành từng mảnh từng mảnh, sau đó ném vào thùng rác gần đó.
"Lê Hoàng Việt chính là rác rưởi trong thùng rác, nói rác rưởi cũng vẫn là còn coi trọng hắn rồi!"
Vũ Tuyết Trang xé nó ra thì thôi đi, còn hướng tới hành lang hùng hùng hổ hổ chửi bới, lòng đầy phẫn nộ.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác dạ, dù sao thì cũng đã khỏi được khá nhiều rồi, vết thương không cần thay thuốc nữa, tất cả những gì cô ấy cần làm là thoa một ít thuốc mỡ xóa sẹo mỗi ngày. Tâm trạng thoải mái, như thể được sống lại vậy.
Trần Khả Như hay tay chợt lạnh buốt, không hề ngăn cản.
Hai má phờ phạc, đôi mắt vô hồn... Từ nữ thần lạnh lùng kiêu ngạo trước đây, hoàn toàn mất hết đi thần thái.
Vũ Tuyết Trang vừa đau lòng vừa buồn bã, cao giọng thuyết phục: "Chị Khả Như, chị không được đi. Chị là bác sĩ Trần kiêu hãnh. Chị đã hai năm kết hôn ở ẩn rồi. Tại sao chị phải để bản thân mình trở nên thấp kém, mặc cho người khác chế giễu, chà đạp chứ? "
Cô ấy không thể tưởng tượng được Trần Khả Như sẽ bị sỉ nhục như thế nào vào ngày hầu tòa! Những ánh mắt xa lạ khác thường kia, là lần thứ hai hay lần thứ ba bị Lê Hoàng Việt làm tổn thương?
Cô ấy không cho phép!
Tại sao một nam và một nữ ở bên nhau lại phải phức tạp, rối rắm đến như vậy? Thích thì thích, không thích thì chia tay, tại sao lại còn phải phân phân hợp hợp nữa!
Tên cặn bã đáng chết của Lê Hoàng Việt lẽ ra trước đây phải sớm một cước đá bay, không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Trần Khả Như không hiểu dụng ý của cô ấy, buông xuống đôi tay yếu ớt, nâng mắt lên, nhẹ giọng nói: "Vũ Tuyết Trang, em có thể để cho chị yên tĩnh được không?"
Có rất nhiều từ trong cổ họng của Vũ Tuyết Trang, cô ấy nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của cô, sau đó không nói gì.
"Vâng."
Trần Khả Như bước vào văn phòng, nhưng đã hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa ra.
Vũ Tuyết Trang thực sự sợ hãi, lần trước Lê Hoàng Việt vì Trần Phương Liên mà khiến cô bị tổn thương, cô đã bỏ việc và đi làm tình nguyện viên ở Sìn Hồ. Sau đó khi Vũ Tuyết Trang xem một cuộc phỏng vấn, cô ấy nhận ra rằng chị Khả Như trong trận động đất ở Sìn Hồ có biết bao nhiêu nguy hiểm.
Cô đã trải qua những gì? Cô làm vậy với mục đích coi thường mạng sống của chính mình.
Lần này, cô hoàn toàn mất hết hi vọng như vậy, không phải là lại đến một nơi nguy hiểm khác, chẳng hạn như Iraq, Pakistan, Libya... những nơi mà cuộc sống bị tàn phá và chiến tranh đang hoành hành. Trời đất, Vũ Tuyết Trang thậm chí nghĩ đến thôi đã không dám nghĩ rồi.
Đối với những người da mỏng thịt mềm yếu đuối như chị Khả Như, không chừng sẽ bị mấy thằng cha ngoại quốc đem ăn sống nuốt tươi mất!
Vũ Tuyết Trang sợ hãi đến mức ngày nào rảnh rỗi cũng chạy từ khoa ngoại đến khoa sản, sợ Trần Khả Như một mình ra đi không từ biệt, cái ngày trời định cũng đã đến, cô ấy phát hiện cơ thể của mình đã gần như khoẻ lại hoàn toàn rồi, ngày mai cô sẽ chính thức làm thủ tục xuất viện. Trở lại làm việc, dù cho không phải làm phẫu thuật, chỉ cần ngồi ở phòng chuẩn đoán, ngày ngày đi làm cuối tháng nhận lương là được rồi.
Nếu lại nằm xuống, người thật sự sẽ mọc rêu mất.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Cổng của Tòa án thành phố Đà Nẵng.
Đông nghịt,kín hết chỗ ngồi
Các phóng viên vo ve như ruồi ở bên ngoài.
Hai bên đều có công an nhân dân mặc đồng phục túc trực, trung thành tập trung hết sức ngăn cản những vị khách không mời mà đến.
Hôm nay là ngày phiên toà ly hôn của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu Lê Hoàng Việt và người vợ của anh Trần Khả Như chính thức được mở, ở thành phố Đà Nẵng, nhất là những tin tức tầm phào,hình như có thể lan nhanh đến mức như cháy rừng gặp gió.
Án kiện ly hôn có tính chất cá nhân, đương sự có quyền nộp đơn và tiến hành giữ kín, không công khai, do vậy muốn xông vào, tuyệt đối không thể.
Nhưng nếu như là có thể chụp ảnh được quá trình, tất nhiên nhất định là có một không hai.
Cách đó không xa, một chiếc Volkswagen màu đen từ từ chạy tới, mọi người từ xa liếc mắt nhìn, chiếc xe chỉ mấy trăm nghìn đô nhất định không phải người quan trọng gì, đột nhiên mất hứng cũng không ai quan tâm.
Chiếc Volkswagen màu đen đỗ cách đó hơn trăm mét.
"Lão Trương, khi nào thì bắt đầu triều đình?"
Giọng ôn hoà vang lên từ băng ghế sau.
Thư ký Trương ở ghế phụ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ: "Ông chủ, 9 giờ rồi, phiên tòa sẽ diễn ra vào lúc 9 giờ 20, thường thì sẽ diễn ra trước mười phút."
"Ừ."
Phan Huỳnh Đông đáp lại, liếc mắt về phía cửa ra vào.
Cho dù vẻ mặt bình thường và so với bình thường không hề gây nghi ngờ gì,nhưng trong lòng anh ta biết rất rõ, giờ phút này nội tâm đang dâng trào và kích động đến cỡ nào.
Anh ta thừa nhận rằng mình là một kẻ xấu xa.
Vậy thì sao?
Anh ta thích Trần Khả Như, cả thế giới đều biết.
Lúc trước, Trần Khả Như là vợ của Lê Hoàng Việt, bây giờ Lê Hoàng Việt nhẫn tâm bỏ rơi cô, tại sao phải giấu diếm, sau này có thể hoàn toàn theo đuổi Trần Khả Như.
"Đến rồi, tổng giám đốc Lê đến rồi!"
Đột nhiên, ai đó trong đám đông hét lên, mọi người đồng loạt nhìn về hướng mà cánh tay đang chỉ.
Một chiếc Bugatti đắt tiền vụt sáng, do có quá nhiều phóng viên, báo đài, nhiếp ảnh gia và người qua đường cản trở khu vực xung quanh, Bugatti đã bấm còi điên cuồng, bò với tốc độ ngang với kiến.
"Nhường đường,nhường đường! Mau nhường đường đi!"
Người lái xe thò đầu ra kêu lên.
Các phóng viên đã chớp lấy cơ hội để chụp ảnh, chỉ để có được phần nổi của tảng băng Lê Hoàng Việt.
Cửa sổ xe bị cuốn xuống, ngồi ở ghế sau lông mày sắc bén, hơi lộ ra vẻ tức giận: "Ai thông báo cho phóng viên tới vậy?"
Lê Chí Cường vẫn im lặng.
Tổng giám đốc Lê, mấy vụ án lớn giật gân như thế này, các nhà báo và mấy tên săn ảnh biết được không phải là rất bình thường sao? Trên đời không có bức tường nào không thể xuyên thủng.
Tổng giám đốc Lê mấy ngày nay tính tình lên xuống thất thường,nên Lê Chí Cường không dám nói năng tùy tiện.
"Vào trước đi."
Sau hơn mười phút, Lê Chí Cường xuống xe giải tỏa lối đi, Bugatti mới chậm rãi đi vào.
Các phóng viên của cả hai bên vây quanh, hỏi đủ loại câu hỏi, nhưng ai sẽ trả lời chứ?
Lúc này, điện thoại của Lê Hoàng Việt reo lên.
Lê Hoàng Việt thấy cuộc gọi của Tống Văn Hiên, liền nhấc máy, "Có chuyện gì sao?"
Giọng đầu dây bên kia có vẻ rất dễ chịu: "Tổng giám đốc Lê, anh đã đến chưa, nếu chưa đến, thì không cần nữa, bởi vì..."