Bác trai giơ tay lên, ngón tay ra dấu chỉ hướng.
Lê Hoàng Việt leo lên sườn núi, dõi mắt ra xa. Một trang viên khiến người ta mê đắm nhô lên trên một mảnh đất bằng phẳng. Phạm vi tường rào cực kỳ rộng lớn, hai bên trải dài vô tận. Bên trong là một biệt thư cổ kính mang đầy hương vị châu Âu cổ xưa. Toàn bộ là màu đen sẫm, trông vừa huyền bí, vừa nguy nga.
"Biệt thự trên núi Sơn Lâm?"
Lê Hoàng Việt lẩm bẩm trong miệng: "Chủ nhân của nó là ai?"
Có thể bỏ ra nhiều nhân lực, vật lực,tài lực và tinh lực ở một vùng đất xa xôi, nghèo nàn để tạo nên một công trình quy mô lớn như vậy, thì người này không giàu cũng sang, thân phận chắc chắn không phải dạng vừa.
Bác trai lắc đầu, "Không biết, chủ nhân của biệt thư trên núi Sơn Lầm thần thần bí bí. Người ngoài như thôn bọn anh không được phép xông vào. Cho nên không ai biết mặt, chỉ biết người này có rất nhiều người giúp việc, chó bắt trộm cũng nhiều mà tiền thì đúng là nhiều tiêu không hết. Trong thôn chúng tôi có một cô bé làm giúp việc trong biệt thự, lương cao lắm! ”
Lúc nói chuyện, mắt bác trai lộ ra vẻ cực kỳ ngưỡng mộ.
"Cô bé kia ở đâu, em muốn gặp cô ấy".
Lê Hoàng Việt trầm giọng nói, trong lòng có chút rõ ràng. Đầu tiên xác định xem, người có đang ở biệt thự Sơn Lâm hay không. Nếu đang ở đó, chỉ dựa sức một mình mình, không thực tế lắm
Khuôn mặt của Trần Khả Như... thực sự có chút vênh váo!
Lê Hoàng Việt lộ ra vẻ bồn chồn trước nay chưa từng có, nhỡ mà có ai định làm gì cô ấy... Anh càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi, không kiềm được khó chịu mắng.
"Không sao đâu, chú Việt, vậy giờ chúng ta đến nhà cô bé đó thử xem".
Bác trai dẫn Lê Hoàng Việt rời khỏi sườn núi. Ánh mắt Lê Hoàng Việt dừng lại một lúc ở trung tâm biệt thự. Gương mặt phức tạp quay đi, không nhìn nữa.
Mới thoáng cái, thế là đã hết nửa ngày.
Sau khi hỏi han cẩn thận, cô gái trẻ làm việc ở biệt thư Sơn Lâm xác nhận Trần Khả Như đang ở đó. Quả nhiên cô đã bị người trong biệt thư Sơn Lâm đưa đi.
Lê Hoàng Việt mặc dù không sợ hãi, nhưng sẽ không hành động hấp tấp trên địa bàn của người khác. Thế lực phía sau biệt thư Sơn Lâm không nhỏ, cho nên anh phải đề phòng.
Sau khi rơi từ trên cao xuống, chiếc điện thoại di động tuy không bị hư hỏng nhiều do xung lực của chiếc dù. Nhưng ở đây không bắt được tín hiệu, hoặc có thiết bị gì đó làm nhiễu tín hiệu, chuyện này không rõ. Nếu phải đợi hệ thống định vị GPS tích hợp được kích hoạt, anh sẽ phải mất ít nhất nửa ngày đến một ngày để Lê Chí Cường nắm được vị trí cụ thể và đến đây.
Anh không chờ nổi.
Nhất là khi biết quản gia của biệt thư Sơn Lâm là một tên háo sắc.
Anh quyết định đêm mới hành động. So với thù lao mà biệt thư trên núi Sơn Lâm đưa ra, lợi ích mà Lê Hoàng Việt có thể cho cô gái kia và bác trai đó vượt xa. Thiên hạ đua chen cũng vì mối lợi, có lợi ích, dĩ nhiên mọi chuyện không thành vấn đề.
Phong cách cổ xưa, xa xăm của biệt thự cùng những ánh đèn mờ ảo tạo nên không khí thần bí, mơ hồ cho toàn bộ tòa nhà.
Tầng ba có một phòng ngủ, ánh sáng mờ ảo, rèm cửa sẫm màu tương hợp với ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khiến người u sầu không rõ lý do. "Ông chủ, ngài hôm nay ăn uống không ngon miệng, lát nữa có cần chuẩn bị bữa khuya không?"
Quản gia Hà Văn Ba khom người, trong tay cầm một cái khay, mấy món ăn tinh tế trên đó hầu như không bị đụng chạm.
Người đàn ông trung niên trên chiếc giường gỗ chạm khắc kiểu châu Âu khoát khoát tay, Hà Văn Ba hiểu ý, chậm rãi lui ra ngoài.
Ngay khi ông ta khép cửa lại, giọng nói khàn khàn của người đàn ông phát ra, có cảm giác áp bức vô hình.
"Quản gia, sáng sớm mai chuẩn bị hết tất cả đi. Tôi muốn tắm gội trai giới"
"Xin hãy yên tâm, thưa ông chủ".
Hà Văn Ba đang tính đi, liền quay lại dặn dò: "Ông chủ, đừng quên uống thuốc".
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, cằm hơi nhếch lên có chút già nua, cười như không cười, không nhịn được nói: "Đi xuống đi! Trước rạng đông đừng để ai quấy rầy tôi!"
Vừa đề cập đến việc uống thuốc, tâm trạng của ông ấy rõ ràng không ổn.
“Vâng, thưa ngài”. Khi Hà Văn Ba đóng cửa, cơ thể ông ta thẳng ngay lập tức. Ánh mắt và tư thái nhún nhường, phục tùng lúc trước của ông ta thay đổi hoàn toàn thành vẻ vênh váo, kiêu ngạo.
Thân hình mập mạp, người thấp chân tay cũng ngắn. Đôi mắt càng giống như hai cái khe trên miếng bánh mì, nếu không phải có đôi mắt đen thui thì sắp híp cả lại.
"Cầm cái này xuống".
"Vâng, quản gia Văn Ba".
Người giúp việc trên hành lang sợ hãi bước tới, hai tay cầm lấy khay, cẩn thận rời đi.
Nhưng Hà Văn Ba duỗi những ngón tay mập mạp móc cằm cô giúp việc. Nhìn mãi gương mặt thanh tú này quả thực có chút ngấy. Cô gái kia lộ ra ánh mắt hoảng hốt. Hà Văn Ba cau mày, đôi mắt chợt tối sầm, lạnh lùng, ngay sau đó trách mắng: "Cút ngay cho tao".
Trong đầu ông ta hiện ra một gương mặt xinh đẹp, trong trẻo mà lạnh lùng. Trong lòng không khỏi ngứa ngáy, vừa hay hôm nay là mười bốn, ông chủ bận rộn như vậy, chắc không có thời gian đâu xen vào chuyện của người khác.
Tối nay sao không tìm chút vui thú!
Bác sĩ gia đình cho biết, lúc này, người kia sắp tỉnh rồi.
Hà Văn Ba bước nhanh hơn. Bước chân sột soạt trên đá, thể hiện sự háo hức.
Như một làn khói, ông ta đến một căn phòng nhỏ trên tầng hai. Két một tiếng, khép lại cửa phòng.
Giữa tấm màn che màu trắng, một người phụ nữ với khuôn xinh đẹp nằm trong đó.
Cô ấy được người giúp việc thay sang một trong bộ đồ ngủ màu trắng. Đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài và dày, làn da gần như nhìn xuyên cả mạch máu. Mái tóc xoăn nhẹ trông như một con búp bê thanh tú. Ngay cả khi ngủ say, gương mặt cô cũng tỏa ra cảm giác tiên khí.
Yết hầu Hà Văn Ba căng lên, huyết dịch sôi trào. Vẻ mặt không chịu nổi, không nói lời nào liền lao tới, không chút phép tắc muốn hôn lên.
Trần Khả Như soạt cái mở mắt ra, khóe mắt vẫn còn ươn ướt. Trong mơ sự sợ hãi quá chân thật, không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Hoặc, tất cả những việc đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cũng hoặc là, cô vẫn còn trong giấc mơ, vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng, trước mắt có một khuôn mặt to béo đang chực chờ cúi xuống. Hơi thở hôi thối xộc thẳng vào lỗ mũi, khiến Trần Khả Như vô thức che miệng lại, trong bụng vẫn còn cảm giác khó chịu, chỉ muốn nôn ra.
Vì vậy, cô kết luận, cô rơi khỏi máy bay, không những không chết mà còn may mắn sống sót.
"Ông là ai? Cút ngay!"
Cô gắng sức nhấc chân lên, nhưng phát hiện cả người không còn chút sức lực nào, tay chân mềm nhũn, như con tôm luộc.
"Người đẹp à, em thật là hung dữ, nhưng mà, tôi thích..." Hà Văn Ba híp mắt ti hí, cười xấu xa nhìn Trần Khả Như chậm rãi bò xuống giường ngủ.
"Đây là đâu, tôi còn sống sao?"
Trong giây phút nguy ngập như vậy, Trần Khả Như trước hết phải hiểu mình đang ở trong hoàn cảnh và trạng thái nào. Cửa sổ hình vòm, rèm cửa có hoa văn lặp đi lặp lại. Tất cả đồ dùng, nội thất trong phòng đều mang màu sắc và phong cách phương Tây.
Trang trí tổng thể có vẻ như là kiểu mẫu Baroque và bề ngoài mang sắc thái Rococo... Hẳn là sau khi hiện đại hóa, chắc cách đây không quá lâu
"Em còn sống, nhưng chút nữa, anh Văn Ba sẽ cho em biết cảm giác sướng muốn chết... hehe... người đẹp ơi, anh tới đây!"
Trong khi Hà Văn Ba thốt ra những lời hạ lưu, cơ thể mập mạp của ông ta lại lao về phía cô.
Trần Khả Như khó chịu. Lưng cô dán vào lớp giấy dán tường lạnh lẽo. Cô không biết có đúng là mình được ‘anh Văn Ba’ này cứu hay không, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày. Tóm lại thân thể thật sự không theo kịp phản ứng của bộ não, căn bản tới không tránh kịp.
Hai cánh tay mập mạp của Hà Văn Ba chặn trái chặn phải, trong mắt tỏ vẻ bắt buộc: “Người đẹp à, anh nói thật với em, nếu anh không đưa em trở về, em đã trở thành mồi cho thú dữ rồi. Cho nên em phải trả ơn anh, biết tri ân báo đáp! "
Cho dù cô thừa nhận rằng chính Hà Văn Ba đã cứu mình, nhưng lời của người này bỉ ổi, vô sỉ, hơn nữa trong lòng không đứng đắn, ép người ta trả ơn, quả thực khiến cô chán ghét.
Trần Khả Như cười nhạt: "Xin lỗi, tôi đâu bắt ông cứu tôi, dựa vào cái gì phải lấy thân mình đi báo đáp ông?"
Gương mặt Hà Văn Ba xám xịt, lông mày nhăn nhó như khỉ. Nhưng một lát sau, gương mặt ông ta lộ ra chút hứng thú.
Loại đàn bà vong ân phụ nghĩa, thú vị đây.
Người này trông mập mạp, nhưng cơ thể linh hoạt, có vẻ khó đối phó. Trần Khả Như tập trung hết sức, chăm chú theo dõi ông ta, một bên không chút kiêng nể nói: "Tôi vốn đã định tự sát. Ai bảo ông lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác!"
"Cô... cô đúng là người phụ nữ không biết phải trái!"
Đúng là Hà Văn Ba thích đàn bà có tính thách thức, nhưng không thích loại lại thích đốp chát với ông ta! Hừ!
Mặt ông ta đỏ gay ngay lập tức, sự giận dữ dâng trào.
Ngay thời điểm cơ thể khẽ ông ta đang run lên, ánh mắt Trần Khả Như chợt sắc bén, cô duỗi thẳng tay về phía cổ Hà Văn Ba.
Babu vui mừng khôn xiết, tưởng rằng Trần Khả Như chủ động ôm mình.
Trần Khả Như lật cổ tay và tấn công chính xác vào huyệt mạch đốc của đối phương dễ như bỡn.
Huyệt đạo này là nơi tốt nhất để đánh lén. Nhưng cô đánh giá quá cao sức lực của mình, không đánh trúng chút nào vào lớp mỡ dày trên gáy Hà Văn Ba.
Vì vậy Hà Văn Ba chỉ khẽ nhắm mắt lại, quơ quơ đầu, cổ và đầu giật giật, các khớp xương phát ra tiếng lạo xạo.
Chạy mau!
Trần Khả Như đánh lén thất bại, vì vậy cô không dám trễ thêm một giây, bỏ chạy ngay lập tức.
Cũng may cửa không khóa, cô hốt hoảng chạy sang bên phải. Cảm giác lạnh băng và đau nhói khi chân trần dẫm lên đá.
Những chiếc đèn tường phục cổ kiểu xưa trên những bức tường xung quanh, những tay vịn xoay, cùng mái vòm rộng lớn trên đầu đậm đà hơi thở châu Âu trung cổ.
Ôi trời ơi, rốt cuộc cô đang ở đâu?
Tiếng bước chân không ngừng đuổi theo phía sau.
"Người đẹp ơi, đừng chạy nữa, em không thể thoát khỏi bàn tay của anh đâu!"
Mấy lời phách lối của Hà Văn Ba theo sau cô, từng trận nối tiếp, vang vọng trong biệt thư như một lời nguyền cổ xưa.
Cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, đêm hôm khuya khoắc cô mặc một chiếc váy ngủ trắng, đi chân trần, chạy như điên trong một tòa biệt thự mang hới hướng thời trung cổ một cách tuyệt vọng, cứ như một giấc mộng.
"Haha, em không thể trốn được đâu".
Hiển nhiên, Hà Văn Ba nắm chắc phần thắng, dễ dàng đuổi kịp cô, túm lấy vạt áo của cô, ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Mi tâm Trần Khả Như nhíu lại, giật thật mạnh, sau đó tiện tay mở bừa một cái khóa cửa, cơ thể nhẹ nhàng nhanh chóng chui vào.
Nụ cười trên môi Hà Văn Ba dần thu lại, trên mặt chỉ toàn vẻ kinh ngạc.
Chúa ơi, cô ấy chạy vào phòng của ông chủ!
Lần này thảm rồi!