Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Khả Như trăm mối cảm xúc ngổn ngang, như cục đá ném xuống nước tạo nên những lớp sóng.



Sau khi do dự một chút, khoảng mười giờ, Trần Khả Như đi tới một câu lạc bộ hạng sang ở thành phố Đà Nẵng, thiết bị chiếu sáng xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều lộ ra sự ham muốn tột độ. Chỗ cao cấp như vầy cần có chứng nhận thành viên VIP, cô dừng lại một chút.



Lê Chí Cường dường như đã đợi lâu.



Vừa thấy cô đến liền ra đón.



"Bà chủ, bên này. Tổng giám đốc Lê vừa xã giao với một khách hàng, đối phương lại có tửu lượng tốt, tổng giám đốc Lê cũng uống khá nhiều."



Lê Chí Cường vừa giải thích vừa đưa Trần Khả Như tới một phòng riêng của đám con nhà giàu Trương Phúc Nhân.



"Chào chị dâu."



Đôi mắt nhỏ của Trương Phúc Nhân rất sắc bén, dùng mắt ra hiệu, đám người sau lưng của anh ta đồng loạt hô to.



Trần Khả Như đã vượt qua nhiều thử thách tâm lý từ cách xưng hô 'bà chủ' của Lê Chí Cường, nên nghe 'chị dâu' thì rất bình tĩnh.



"Trợ lý Lê, cậu Trương là khách hàng sao?"



Mặt Trần Khả Như không đổi biểu cảm hỏi. Đột nhiên cảm thấy mình bị lừa, tiếp khách gì chứ, Lê Hoàng Việt chỉ là đi uống rượu chung với bạn thôi.




Lê Chí Cường nháy mắt một cái vẻ mặt vô tội: "...." Trương Phúc Nhân này xuất hiện từ lúc nào, rõ ràng trước lúc Lê Chí Cường rời đi, anh ta không có ở đây.



"Chị dâu, chúng tôi đi trước, anh Thành say không nhẹ đâu, vừa rồi còn xem tôi là chị dâu mà đùa giỡn đó!" Trương Phúc Nhân cười ha ha, hơi thở của một tay ăn chơi không tự chủ mà toát ra.



Nhìn kỹ, vẻ mặt của anh ta dường như còn mang theo chút hả hê.



Trương Phúc Nhân nói đúng, Lê Hoàng Việt thật sự say không nhẹ.



Cô vừa vào phòng, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong đó còn có cả mùi son phần mùi nước hoa nồng nặc. Đèn được bật ở độ sáng trung bình, cô vừa nhìn đã thấy Lê Hoàng Việt — bên cạnh là hai cô gái tiếp khách.



Cô hơi cau mày: Vẻ mặt từng trải, ăn mặc gợi cảm còn chưa tính, tay còn không ngừng lướt qua trên người anh ấy.



Mà Lê Hoàng Việt lúc này cả người dựa trên sô pha, mặt hơi đỏ lên như cáhc hoa đào, tùy ý để bọn họ giở trò sàm sỡ.



"Trợ lý Lê, nếu tổng giám đốc Lê còn việc bận, tôi không quấy rầy nữa."



Trước đây scandal của Lê Hoàng Việt với những người nào đó cô nhiều lắm chỉ cảm thấy tự ti khó chịu, hiện tại cô lại rất chán ghét. Thậm chí có loại xúc động muốn kéo hai người phụ nữ kia ra.



Bởi vì ý thức được suy nghĩ khác thường của mình, Trần Khả Như phải kềm chế để không bị cảm xúc này khống chế.



"Ai kêu mấy cô tới đây, ở đây không cần người tiếp khách, còn không mau cút đi!"



Lê Chí Cường âm thầm cắn răng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức lớn tiếng quát lên. Lúc này anh ta cũng không dám nhìn biểu cảm của Trần Khả Như, luôn cảm thấy đang giấu đầu hở đuôi, tự mình dối mình.



Hai cô gái tiếp khách sợ hãi, đang muốn đứng lên.



Trần Khả Như lại bình thản ngăn cản nói: "Trợ lý Lê, tôi thấy không cần đâu, người nên đi là tôi. Sau này nếu tổng giám đốc Lê của các anh lại xảy ra chuyện uống say như thế này, không cần gọi điện cho tôi đâu."



"Bà chủ, cô đừng hiểu lầm, cô nghe tôi giải thích."



"Trợ lý Lê, tôi rất lý trí, không hiểu lầm gì cả." Trần Khả Như phát hiện, cô cũng không phải hiểu lầm, mà ý thức được đây là cuộc sống hàng ngày của Lê Hoàng Việt, thối nát phóng túng, thậm chí là lạm dụng tình cảm.






Người đàn ông không biết kiềm chế như vậy, cô phải chấp nhận mà không do dự sao?



Không có đáp án.



Cô là một người phụ nữ lý trí, và cô rất thận trọng trong việc tình cảm.



Ngay lúc Trần Khả Như lúc xoay người, người đàn ông trên ghế sô pha phát ra một tiếng nỉ non: "Trần Khả Như...."



Trái tim như mặt hồ yên lặng đột nhiên một cơn gió thổi tới, khiến mặt hồ gợn sóng lăn tăn.



Hai chân Trần Khả Như làm thế nào cũng không cất bước được.



Thấy cô không động đậy, Lê Chí Cường rốt cuộc thở dài một hơi, cho hai cô gái kia một ánh mắt và cái phất tay, hai người hậm hực mà đi ra khỏi đây.







"Bà chủ, tôi ở cửa, có chuyện gì thì gọi."



Lê Chí Cường tự giác đóng cửa lại.



Trần Khả Như đứng ở giữa căn phòng cao cấp, đứng cũng không được ngồi cũng không xong di chuyển tới đâu cũng không ổn. Bốn phía lắp khá nhiều gương, phối hợp với ngọn đèn thủy tinh hình tổ chim, khúc xạ gương mặt không biết làm sao của cô.



Lê Hoàng Việt uống say.



Lê Hoàng Việt gọi tên cô.



Người ta thường nói gọi tên ai đó trong vô thức là bởi vì ngày ngày nghĩ tới trong lòng nhung nhớ, bởi vì hay nghĩ tới cô nên anh mới gọi tên cô trong vô thức sao?



"Khát quá.... Muốn uống nước!"



Lê Hoàng Việt khó chịu kéo cổ áo sơ mi của mình, lập tức lộ ra hơn phần nửa bộ ngực đường cong rõ ràng.... Chắc chắn là thời gian phúc lợi cho những cô gái háo sắc.



Trần Khả Như nhanh chóng quay người rót một ly nước để cho anh uống.



Lê Hoàng Việt vẫn híp mắt, nửa say nửa tình, gương mặt vốn đã rất đẹp trai lúc này lại sinh ra chút tà mị, mê hoặc....



Không trách hai cô gái tiếp khách kia không kiếm chế được, chủ động quyến rũ, đến cả cô nhìn thấy, con hươu nhỏ trong lòng cũng đang chạy loạn.



Thật sự là một người đàn ông chuyên gây hại mà!



Trần Khả Như cười giễu một tiếng, vừa định lấy ly thủy tinh ra, liền bị tay cầm ly của anh bắt được, không thể giật ra.



Cô nhìn qua lần nữa, bình tĩnh đối mặt với đôi mắt sáng rực bá đạo của Lê Hoàng Việt, thoáng cái giống như bị ánh sáng bên trong vồ lấy.



Trái tim như bị ai đó gõ mạnh.



"Trần Khả Như, là cô...."



Anh tỉnh táo nói được một câu, trong hơi thở mùi rượu nồng nặc truyền tới.



Trần Khả Như thầm khó chịu, cho rằng vừa rồi Lê Hoàng Việt đã lừa cô, đùa giỡn cô mà giả bộ say, sắc mặt lạnh lùng, lại nghe thấy đối phương nói ra bốn chữ "Phụ nữ ngu xuẩn", liền không nói nữa.



Phụ nữ ngu xuẩn?



Là hình dung cô sao?



Trong số những đánh giá mà Trần Khả Như nhận được, Lê Hoàng Việt chắc chắn là tệ nhất. Đến cả uống say vẫn còn khinh bỉ cô, ở trong lòng Lê Hoàng Việt, rốt cuộc cô ngu ngốc tới cỡ nào?



Cô thừa nhận, chuyện ở bệnh viện, ấn tượng ban đầu của cô với anh, đúng là cô không suy nghĩ chu đáo.



Vừa cắn môi suy nghĩ, Lê Hoàng Việt đang nhắm mắt lảo đảo ngã vào trong lòng cô.



"Này, Lê Hoàng Việt, tỉnh lại nào!"



Một người đàn ông một mét tám lăm là khái niệm gì?



Trần Khả Như quả thực khóc không ra nước mắt, cô bị Lê Hoàng Việt đang say rượu đẩy xuống ghế sô pha, không thể nhúc nhích, trong miệng anh là hỗn hợp của mùi rượu và thuốc lá, khiến bệnh ưa sạch sẽ của cô đã mất từ lâu của cô lại kéo tới lần nữa, cái này với việc đối phương có đẹp trai hay không, có vừa mắt hay không, không hề có mâu thuẫn.



"Người phụ nữ ngu xuẩn.... Ọe...."



Lê Hoàng Việt nói được một nửa bỗng nhiên ói ra..



Tất cả hỗn hợp rượu đều phun lên người của Trần Khả Như, sau một giây hít thở không thông mà ngây ra, Trần Khả Như rốt cuộc không nhịn được mà bùng nổ: "Lê Hoàng Việt, anh bị bệnh tâm thần à!!"



Lê Chí Cường ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong, lúc bắt đầu có lẽ hơi xấu hổ, dù sao cũng chưa từng yêu đương, sau đó lại cảm thấy không đúng, cho dù muốn vận động cũng không nên như vậy.



Đẩy cửa ra, không có cảnh nóng mắt như dự đoán, mà lại có cảm giác rất ba chấm.



Tổng giám đốc Lê.... Thật sự phá hỏng hết phong cảnh rồi!



Anh ta chấp nhận rủi ro bị chỉ trích ma tới gần Trần Khả Như, quả nhiên không sợ đối thủ giống như thần chỉ sợ đồng đội như heo, câu này quá chân lý.



Nhưng lời này anh ta cũng chỉ có thể nói ở trong lòng.



Trần Khả Như không biết mình nên tức giận hay nên khóc đây? Hiện tại cô chỉ nghĩ nhanh về nhà tắm rửa, cho dù cô không sợ ca mổ dính đầy máu, nhưng thứ dơ bẩn này khiến cô thật sự quá buồn nôn!







Giằng co một thời gian, Lê Chí Cường đưa Lê Hoàng Việt tới biệt thự Di Linh.



Sau đó vẻ mặt anh ta chân thành nói: "Bà chủ, làm phiền cô chăm sóc cho tổng giám đốc Lê."



Sau đó, không còn sau đó nữa.



Anh ta phủi mông rời đi, để lại cục diện hỗn loạn lại cho cô.



Cô muốn tắm ngay lập tức, trở lại phòng ngủ, Lê Hoàng Việt vẫn nằm thẳng ở đó, áo sơ mi màu trắng đã bị bẩn, chân mày nhíu chặt, trong căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng hít thở đều đều mạnh mẽ của anh.



Trần Khả Như giữa hai lựa chọn vào chăm sóc anh hay mặc kệ anh, rất nhanh đã đưa ra quyết định.



Nếu ở bên cạnh đối phương, đảm bảo đêm nay cô không ngủ được.



Sau đó cô phát hiện, ngay cả khi cô không ở đó, cô vẫn không ngủ được.



Trần Khả Như lấy một chậu nước nóng, cởi vớ cho người nào đó. Kinh ngạc phát hiện, vớ rất sạch, Lê Hoàng Việt lại không bị bệnh phù chân và hôi chân!



Nhớ lúc đi học, vừa đến mùa hè, trong cả phòng học đều là mùi mồ hôi và mùi hôi chân của đám con trai, nghĩ tới mà buồn nôn.



Thích một người, sẽ giỏi nắm bắt những điểm tốt trên người của anh ấy.



Mặc dù biết rõ điểm yếu của anh, nhưng đều chọn bỏ qua chúng.



Cô cố gắng hết sức cuối cùng cởi được áo sơ mi của Lê Hoàng Việt ra, anh ngủ rất say, gần như để mặc cô làm gì thì làm, nhưng với sức nặng của anh, Trần Khả Như vẫn đổ hết mồ hôi.



Khi lau người cho Lê Hoàng Việt, Bác sĩ Trần luôn tỉnh táo nhưng lúc này đều có chút lúng túng.



Người này làm gì mà có dáng người đẹp như vậy! . Kiếm Hiệp Hay



Cô cố gắng không để tầm mắt mình lộ ra vẻ tập trung, nhưng cách một lớp khăn mỏng, cảm giác dưới ngón tay rất lạ lẫm, sau khi nằm thẳng, đường cong của anh rõ ràng, cơ thể như ẩn như hiện, luôn cảm thấy anh chắc chắn có tập thể hình, nếu không đã sớm biến thành một đống thịt mỡ mềm mềm rồi.



Nếu phải dùng một câu để miêu tả, thì có lẽ là khi mặc quần áo thì thấy gầy, mà cởi ra thì lại có da có thịt.



Lý do Lê Hoàng Việt có thể khiến phụ nữ điên đảo, thét chói tai, thì bản thân anh cũng phải có vốn liếng trước.



Làm xong tất cả, Trần Khả Như mới chính thức có được tự do, đúng hơn là có thời gian ngắm trai rồi.



Cô ngồi bên mép giường, ánh đèn trong phòng ngủ êm dịu, cô lẳng lặng nhìn anh chăm chú.



Nếu như thời gian cứ dừng lại ở đây, năm tháng yên lặng và thế giới bình yên....



Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên trán anh.



Kiềm chế cực độ.



"Lê Hoàng Việt, em yêu anh."



Trong phòng ngủ, giọng nói của cô nhẹ nhàng mà kiên định.



Giống như một lời thề, lại giống như lời nỉ non của một cô gái.



Trong lòng Trần Khả Như dâng lên một xúc động, có lẽ những lời mà Dương Thành Trung nói hôm nay đã khiến cô ngộ ra.



Cô không muốn trốn tránh nữa, nếu không thể làm, vậy cần gì phải buông tha?



Cho dù sau này sẽ vô cùng hối hận với quyết định của hôm nay, chỉ cần hiện tại làm theo trái tim mình, dù bị tổn thương thì đã sao?



Cô đặt tay Lê Hoàng Việt dưới đầu mình, nghiêng đầu, giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm gương mặt của anh.



"Lê Hoàng Việt, ngủ ngon."



Trong không khí dường như tỏa ra một sự ngọt ngào lãng mạn.



Ngày hôm sau.



Lê Hoàng Việt tỉnh dậy sau cơn say rượu. Khẽ di chuyển phát hiện một cái đầu bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK