Biểu cảm của Đào Cúc Vân như đóng băng lại, trong khi đó Đỗ Nhất Minh ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười khẽ.
Thân hình cao gầy của Đào Quốc Phong đứng ở cửa, tầm mắt rơi xuống trên người Đào Cúc Vân, rõ ràng là có một sự sâu sắc khác hẳn với quá khứ. Đỗ Nhất Minh điều chỉnh lại tư thế đứng, ngẩng đầu chào hỏi: “Chào bác trai, cháu tên là Đỗ Nhất Minh...”
Chưa kịp nói xong, Đào Quốc Phong đã lạnh lùng nói: “Vân à, con vào đây, ba có chuyện muốn nói với con. ”
Giọng nói ông nghiêm túc hơn bao giờ hết, rõ ràng vẫn là một khuôn mặt ngăm đen, nhưng lần này lại có thêm vài phần khí thế sắc bén.
Đào Cúc Vân lúng túng nhìn chằm chằm Đỗ Nhất Minh, biểu tình khó xử, nhưng dưới ánh mắt của ba cô, cô không dám vượt qua, chậm rãi đi vào trong phòng.
Cậu chủ Đỗ Nhất Minh được một trận xấu hổ, nhiệt khí từ ngực dâng lên mặt, đỏ bừng phát nóng, đây không phải là gặp xui xẻo trong truyền thuyết sao?
Anh hoàn toàn bị bà của Đào Cúc Vân bỏ qua, hơi có chút cảm giác bất an.
Phải làm gì đây?
Có nên nói chuyện không?
Nên nói chuyện hay không đây?
Nếu lại nói thì có thể làm người ta chán không?
Trong hai ba giây, trong lòng Đỗ Nhất Minh như nổi lên mây mù cùng với âm thầm tự đặt mười vạn câu hỏi vì sao, chưa bao giờ trong tình trạng ở trước mặt người lớn mà thấp thỏm bất an như vậy, hóa ra là loại cảm giác này.
Trong lúc anh đang chọn lọc từ ngữ: "Rắc’ một tiếng, cửa chống trộm màu xanh vô tình đóng lại không thương tiếc trước mặt anh, một cơn gió dữ dội thổi qua.
Lòng tự trọng của Đỗ Nhất Minh hoàn toàn bị ba Đào Cúc Vân tiêu diệt phân nửa. Tuy nhiên, tố chất tâm lý của anh lại rất tốt, nếu như so với lời thương hoa tiếc ngọc của mẹ mình bà Phan Thanh Hương nói với các cô gái khác, điểm này của anh căn bản không tính là cái gì cả.
Nếu đã ăn cơm trước kẻng, vậy thì việc xông vào cửa cũng không phải chuyện gì to tát cả, anh gửi tin nhắn cho Đào Cúc Vân, chờ gần năm phút, rồi cúi đầu rời đi.
Bước chân dường như có vài phần loạng choạng bất định.
Đào Cúc Vân cũng không nghĩ tới hành động của ba cô sao lại trùng hợp như vậy, giống như có người nằm vùng vậy, hoặc là lắp đặt màn hình ngoài hành lang, thời gian đóng cũng là vừa đúng, không sớm cũng không trễ chút nào.
Khi bước vào cửa, mẹ Cao Bích Ngọc vẫn chưa ngủ.
Cao Bích Ngọc đang ngồi trên sô pha, tầm mắt cũng có chút quái dị, sắc mặt tương đối ảm đạm, luôn một biểu cảm bày ra vẻ mặt như vậy... Từ biểu cảm của hai người cho thấy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không phải là loại không khí giống như ba đường hội thẩm này, đè nén cả người cô khẩn trương bất an, trong thời gian ngắn cảm giác sắp hít thở không thông.
Đào Cúc Vân cắn cắn cánh môi, không dám lên tiếng, kỳ quái nhất chính là, vừa rồi Đào Quốc Phong cũng đã không hỏi, người đàn ông đưa cô về là ai? Thật không khoa học!
Đào Cúc Vân nhất thời nghĩ đến chính là, cô và Lý Khánh Dương nhất định là ở cửa sổ phía đông đã xảy ra chuyện, cô thở dài.
Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân một người ngồi một người đứng, trong tình thế bị vây quanh, sức chiến đấu của y tá Đào rõ ràng là không đủ, cho dù gánh nặng trong nhà toàn bộ đè lên vai Đào Cúc Vân, cũng không có nghĩa là cô có thể tùy ý không nghe lời người lớn, dựa vào sự cưng chiều mà kiêu ngạo.
Đào Quốc Phong thấp giọng hỏi: “Cúc Vân, con có gì muốn nói với ba mẹ không? ”
Đào Cúc Vân nói: “Chuyện là... vừa nãy đưa con về chính là...” Thật không biết nói như thế nào, hai chữ bạn trai không cách nào nói ra, bởi vì đây là một chuyện lớn.
“Người đưa con về có phải là người lái xe thể thao không?”
"... Dạ phải. ”
Đào Cúc Vân thành thật trả lời, cô cảm thấy sự tình đến nước này, đều tại cô làm ra, nhất thời mềm lòng liền khiến Đỗ Nhất Minh bại lộ rồi.
Nghe vậy, lông mày Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân đồng thời nhíu lại, giọng nói của Cao Bích Vân khẽ run lên nói: “Cúc Vân, mẹ hỏi con, con và Lý Khánh Dương có phải chia tay từ lâu rồi phải không? Mấy ngày nay con đang lừa dối mẹ với ba con à?”
“Con và Lý Khánh Dương là chia tay trong hòa bình, hơn nữa hai chúng con cũng chưa từng thật lòng tìm hiểu nhau.” Đào Cúc Vân dừng lại tìm một chỗ trống, nôn thốc nôn tháo, nghẹn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể để cho cô nôn ra hết, cho dù kết quả tốt hay xấu, không cần phải che giấu nữa.
Dù là như thế, hai người Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân vẫn bị chuyện này đả kích, chuyện gì xảy ra vậy? Thì ra cho tới nay, bọn họ tự cho là đứa con gái hiểu chuyện tài giỏi của bọn họ thì ra đang lừa gạt bọn họ, thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, giống như là một chuyện kinh thiên động địa vậy.
“Đào Cúc Vân, ba mẹ quá thất vọng với con rồi!”
“Cái người mà đưa con về, ngoại trừ là lái xe thể thao, trong nhà anh ta làm gì, con thành thật nói cho ba mẹ biết!”
Ba mẹ so với Đào Cúc Vân tưởng tượng thông minh hơn, bọn họ giờ phút này ráo riết chất vấn, Đào Cúc Vân cảm giác mình đã không còn đường lui, cô trả lời một năm mười: “Anh ấy tên là Đỗ Nhất Minh, con và anh ấy đã quen nhau hai tháng rồi, chúng con đã quen biết nhau mấy năm rồi.”
“Đào Cúc Vân, rốt cuộc con có biết hay không, con đang nói cái gì không! Con có phải đã nhận được tiền của anh ta rồi hay không?” Trên mặt Đào Quốc Phong dường như không đành lòng, đối mặt với Đào Cúc Vân vẻ mặt đau lòng.
“Ba mẹ, Đỗ Nhất Minh là một người rất tốt, con cũng đã trải qua một thời gian dài thử thách đối với anh ấy, mới quyết định quen với anh ấy.”
Đào Cúc Vân kiên định nói, lúc này cô hy vọng có thể được ba mẹ chúc phúc, nếu không tình yêu của cô với Đỗ Nhất Minh sẽ vẫn là lén lút và không nhận được sự ủng hộ, danh bất chính ngôn bất thuận, thân phận ép buộc.
“Cúc Vân ơi... Con hồ đồ quá...”
Đào Quốc Phong vẻ mặt không đành lòng, bất đắc dĩ... Cuối cùng chợt hiện lên một tia sóng gió dữ tợn, vẻ mặt lạnh lùng quả quyết nói: " Ba đã sớm cảnh cáo con rồi, phải lúc nào cũng hiểu rõ địa vị vị trí của mình, Đỗ Nhất Minh cùng chúng ta không phải là cùng một tầng cấp cùng một thế giới, loại người này đối với con làm sao có thể có chân tình chứ... Tranh thủ lúc các con còn chưa quen nhau lâu, nhanh chóng cắt đứt đi, Lý Khánh Dương là rất tốt, nhưng nếu như con không thích, ba mẹ sẽ không ép buộc con.”
“Ba mẹ, ba mẹ có thể tin con không, tin tưởng con gái ba mẹ không?”
Đào Cúc Vân căn bản không thể lựa chọn, đã quá trễ rồi, cô đối với Đỗ Nhất Minh tình cảm đã rất sâu đậm, không còn cách nào nói buông tay liền buông được, lừa gạt lòng mình. Vì vậy, bất kể ba mẹ có khuyên nhủ cô như nào đi chăng nữa, cô sẽ nhất quyết không dao động.
Cô đã giải thích đầy đủ, đủ chân thành, đủ không cam tâm. Không ai có thể thực sự hiểu được tình cảm giữa cô và Đỗ Nhất Minh, cũng không ai có thể hiểu được cô đấu tranh bao nhiêu hy sinh bao nhiêu, mới có thể tiếp nhận Đỗ Nhất Minh một lần nữa.
Dù là như vậy, cô không thể làm gì được.
Cao Bích Vân vốn dĩ rất ít nói, nghe vậy, bà ấy đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nói: “Cúc Vân, mẹ và ba con không thích Đỗ Nhất Minh, nếu con còn tôn trọng ba mẹ, thì lập tức chia tay với Đỗ Nhất Minh. ”
“Mẹ...”
Đào Cúc Vân không thể hiểu được: “Ba mẹ thậm chí còn không hiểu anh ấy, vì sao loại trừ anh ấy trong thời gian nhanh như vậy, tuy rằng Đỗ Nhất Minh cũng đã từng đào hoa rất nhiều, nhưng từ sau khi anh ấy tỏ tình với con, anh ấy đã dùng hành động thực tế để chứng minh tình cảm của anh ấy. ”
Đào Quốc Phong nói: “Lúc sáng, mẹ của Đỗ Nhất Minh, Phan Thanh Hương đến. Nếu như không phải bà ta, ba mẹ e rằng sẽ luôn không hay biết chuyện gì không biết sẽ bị con lừa gạt bao lâu.Đào Cúc Vân, hóa ra con không phải như vậy, bây giờ con đã học nói dối rồi, con dám nói con không bị Đỗ Nhất Minh dạy hư sao? Hơn nữa mẹ chồng cường thế như Phan Thanh Hương, con phải ứng phó như thế nào? ”
Tất cả mọi thứ đã được giải thích.
Đào Cúc Vân đột nhiên nhận ra rằng, thì ra đây chính là những gì mà Phan Thanh Hương nói, quả nhiên lợi hại, vừa ra tay liền công kích đến điểm yếu và tử huyệt của Đào Cúc Vân.
Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân xem như cũng đã đưa ra thông tin cuối cùng cho cô, Phan Thanh Hương đến, hơn nữa còn nói những điều cực kỳ khó nghe, ở trước mặt Đào Cúc Vân không thể ném ra tờ chi phiếu, không chút lưu tình đánh vào mặt Đào Quốc Phong và Cao bích Vân.
Khinh miệt, cao ngạo, cao cao tại thượng,kẻ trên cao, kẻ dưới thấp... Phan Thanh Hương kết hợp tất cả tật xấu của quý bà ở trong xã hội thượng lưu, rõ ràng cảnh cáo ba mẹ cô, bất luận như thế nào Đào Cúc Vân cũng không có khả năng trở thành con dâu của bà ta, muốn ba mẹ cô quản lý tốt con cái của mình, đừng động một cái liền chạy tới quyến rũ con trai bà ta.
Bà ta còn đã viết tấm séc hai trăm triệu đồng, và nếu không đủ, con số có thể tiếp tục được điền vào.
Đào Quốc Phong và Cao Bích Vân là người thành thật, giọng điệu và thái độ cao ngạo của Phan Thanh Hương, lúc ấy thật sự làm ba mẹ cô tức giận, nếu như không phải sau đó bình tĩnh lại, hai người bọn họ thiếu chút nữa sẽ xông vào bệnh viện tìm con gái rồi.
Trước đó, bọn họ gọi điện thoại cho Lý Khánh Dương, Lý Khánh Dương dưới những câu chất vấn của hai người, thẳng thắn sẽ được khoan dung kháng cự sẽ trừng trị nghiêm khắc,anh ta đã nói rõ tất cả sự thật.
“Ba mẹ, hy vọng hai người có thể cho Đỗ Nhất Minh một cơ hội, con và anh ấy thật lòng thích nhau.”Đào Cúc Vân cắn răng, biện giải nói, hai gò má dường như mang theo một tia hi vọng cùng khẩn cầu.
“Không cần phải nói nữa, ba mẹ sẽ không đồng ý, con nhất định phải lập tức chia tay với người này!”
Thái độ của cả hai bên đều rất cứng rắn, không có khả năng lay chuyển, và cuộc họp gia đình đêm khuya cuối cùng đã kết thúc trong sự bế tắc.
Đào Cúc Vân đâu có tâm trạng để đi ngủ, nằm trên giường trằn trọc không yên, đúng lúc Đỗ Nhất Minh gửi tin nhắn đến, hỏi cô có bị ba mẹ thẩm vấn hay không… đủ thứ, giọng điệu tương đối thoải mái.
Làm sao anh biết cô đang phải đối mặt với những điều tối nay!
Sở dĩ phải trong hoàn cảnh như vậy, đó đều là do Phan Thanh Hương gây ra, lời nói của Đào Quốc Phong lặp đi lặp lại vang lên trong đầu cô, ba cũng không phải là không đồng ý cho con dũng cảm theo đuổi người mà cô thích, cũng có thể do địa vị khác nhau, gia thế hoàn cảnh các thứ... Ba chỉ hy vọng con gái mình có thể sống hạnh phúc.
Ba tin vào con mắt nhìn người của con gái ba, cũng tin rằng Đỗ Nhất Minh là một người đàn ông tốt, nhưng nếu bọn cô lựa chọn ở bên nhau, mẹ của anh ta đã phản đối kịch liệt, vậy cô phải làm gì? Nếu mẹ anh ta yêu cầu anh ta chọn một trong hai người, con nghĩ anh ta sẽ chọn như thế nào?
Con người sống trên đời này, không phải là một cá thể riêng biệt, có rất nhiều yếu tố ngoại lực tạo thành một người hoàn chỉnh, vì vậy không thể loại bỏ một người đơn độc hoàn toàn ra ngoài được.
Đào Cúc Vân vẫn không đem chuyện của Phan Thanh Hương nói cho Đỗ Nhất Minh biết, tính cách Phan Thanh Hương không ổn định... Đỗ Nhất Minh nói ra nói vào là có thể biết được ngay, cho nên nói người đáng thương tất có điểm đáng hận.
Phan Thanh Hương không có được tình cảm, lại muốn tự tay hủy hoại tình cảm của con trai mình.
Cường thế như vậy, khó trách không thể quản được chồng của mình, bởi vì quản quá chặt sẽ mất đi tác dụng.
Đỗ Nhất Minh ngây thơ hay thay đổi, Phan Thanh Hương không chịu bỏ qua, ba mẹ khổ tâm ngăn cản... Tất cả những chuyện này xuất hiện qua lại trong đầu Đào Cúc Vân, cô giống như lâm vào một mảnh sương mù, rốt cuộc cái nào mới là lựa chọn chính xác nhất?