Một buổi sáng, bên tai Trần Khả Như toàn là tin tức về quan hệ của Lê Hoàng Việt với Đàm Thu Trang. Cho dù công ty đã giải thích, nhấn mạnh Đàm Thu Trang và tổng giám đốc Việt chỉ là bạn thân, không có bất cứ quan hệ gì.
Trần Khả Như cười lạnh, mặc cho ai cũng biết là giấu đầu lòi đuôi. Chỉ là, lần này Trần Khả Hân phải trả giá cho sự tùy hứng của cô ta.
Giữa trưa, tại căn tin bệnh viện.
Trần Khả Như có thói quen ngồi một mình, đối diện lại có thêm một Vũ Tuyết Trang. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: Bác sĩ Như không dính khói lửa phàm tục, gần đây dường như đã có khí người hơn.
Ngồi cạnh Vũ Tuyết Trang là y tá Ngô Thanh Trúc, tuổi hai người họ gần bằng nhau nên rất hợp nhau. Hai người vừa ăn cơm vừa lướt Facebook, bình luận về những ngôi sao Kpop đang nổi.
Xã hội ngày nay đang rơi vào một vòng lẩn quẩn, người sử dụng điện thoại lan tràn. Nhìn mọi người trong cả căn tin, trừ một vài bác sĩ lớn tuổi thì nói chuyện với nhau. Còn những người trẻ tuổi thì người nào cũng cầm một chiếc smart phone, ngón tay di chuyển tới lui, thỉnh thoảng mới nói chuyện với nhau vài câu.
Trần Khả Như không nghiện điện thoại, có lẽ cô thuộc thế hệ 8x nên không đuổi kịp thế hệ trẻ 9x. Với cô điện thoại chỉ có hai chức năng, gọi điện thoại và nhắn tin.
“Đường Hồ Xuân Hương thành phố Đà Nẵng phát hiện một nữ bác sĩ đỡ đẻ bên đường… Tuyết Trang, mau đến xem, mau đến xem!”
Ngô Thanh Trúc kinh ngạc nói, bởi vì địa điểm xảy ra tại một đoạn đường quen thuộc, trùng hợp lại gần bệnh viện mình làm việc, nên cô ấy không thể không quan tâm.
Đường Hồ Xuân Hương? Đỡ đẻ?
Trần Khả Như sững sờ, thất thần vài giây.
“Ở đâu ở đâu, tôi đến xem.”
Hai mắt Vũ Tuyết Trang phát sáng giống như phát hiện ra thế giới mới, cô ấy nghiêng đầu qua, hai cái đầu đen chụm lại một chỗ xem tin tức. Chỉ một lát sau, cả căn tin náo nhiệt lên, mọi người bàn luận sôi nổi, ca ngợi điều gì đó.
“Người phụ nữ này cũng thật là, sắp tới ngày sinh rồi mà còn đi lung tung. Sinh con trên đường thật nguy hiểm, nếu người nào kém may mắn thì không biết sẽ như thế nào.”
“Sao bức ảnh này mờ vậy? Còn viết là nữ bác sĩ xinh đẹp, một cái ảnh chụp sườn mặt hay chính mặt cũng không có.”
“…” Nghe đến đây, Trần Khả Như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô không muốn gặp phải một đống lời phỏng vấn bàn tán. Vả lại cô cũng không cảm thấy có gì vĩ đại, đổi lại bất cứ một người bác sĩ nào cũng sẽ nhanh chóng quyết định làm như vậy.
Vũ Tuyết Trang vừa ăn vừa nói: “Nhưng mà… Dáng người bác sĩ này khá đẹp, kích cỡ vòng một không nhỏ…”
Trần Khả Như suýt nữa phun miếng cơm trong miệng ra. Cô phát hiện sự chú ý của Vũ Tuyết Trang không bao giờ giống với người khác, hơn nữa, ánh mắt còn rất kém.
Thế nhưng ánh mắt của Lê Hoàng Việt lại rất chính xác. Trần Khả Như thật muốn đánh mình một cái, vết sẹo đã không còn đau, rốt cuộc khi nào cô mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Trần Khả Như hoàn hồn, lấy điện thoại ra nhìn rồi ngây ngẩn, là Trần Thế Phong gọi tới. Lần cuối ông ta gọi điện thoại cho cô là khi nào nhỉ? Trần Khả Như không nhớ gì cả, chỉ sợ qua một thời gian, khuôn mặt Trần Thế Phong như thế nào cô cũng quên mất.
“Alo?” Cô đi ra khỏi căn tin ồn ào hỗn loạn, cảm thấy xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.
“Như, chuyện của em gái con, chắc con đã biết?”
Một câu thăm hỏi cũng không có, trực tiếp tiến vào chủ đề, tuy đã quen với phương thức nói chuyện của đối phương, Trần Khả Như vẫn thấy không thoải mái.
“Bố muốn gì thì nói thẳng đi?”
Cô cũng đoán được một ít, quả nhiên sáng hôm qua Đàm Thu Trang đã đưa đơn kiện lên toà,.Trần Khả Hân biết được thì lập tức hoảng sợ, vì thế Trần Thế Phong sốt ruột tìm người giúp đỡ khắp nơi. Mọi người đều biết quan hệ của Đàm Thu Trang và Lê Hoàng Việt, đương nhiên không có người nào đồng ý giúp đỡ.
“Đàm Thu Trang là nghệ sĩ của công ty Lê Hoàng Việt, dù sao con với Lê Hoàng Việt cũng là vợ chồng, con đi xin cho em gái, nói vài lời hay đi.” Giọng điệu Trần Thế Phong giống như chuyện nhỏ như ăn cơm, đi bộ.
Trần Khả Như nhíu mày, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, những hình ảnh cô muốn quên đi lại ùa về trong tâm trí, khắp người…Đều là con gái của ông ta, mà cách ông ta đối xử với hai người quả thật là cách nhau một trời một vực. Trong cuộc đua tình thân, cô mãi mãi là một người thua cuộc, cô không bao giờ cầu xin thứ gì, tranh đoạt thứ gì.
“Bố, chẳng lẽ bố không biết mục đích Lê Hoàng Việt kết hôn với con sao, bố cảm thấy con có thể nói được gì trước mặt anh ta sao?”
Trần Khả Như hỏi mấy câu liên tiếp, sự châm chọc của cô không phải đang kháng nghị, mà đang thừa nhận sự thất bại của mình.
“Như, ngày kết hôn bố đã nói gì với con, con còn nhớ không?”
Trần Thế Phong nhắc tới, ký ức lại lần nữa tràn vào trong đầu óc Trần Khả Như. Trần Thế Phong bảo cô giữ chắc Lê Hoàng Việt, không có người đàn ông nào thích một cô gái đầu gỗ như cô cả đâu.
Cô cắn môi theo bản năng, muốn kêu cô chủ động lấy lòng Lê Hoàng Việt sao? Ha! Khuôn mặt cô hiện lên vẻ tự giễu.
Trần Thế Phong lại nhắc nhở: “Con gái phải biết cách sử dụng tài nguyên của bản thân, Như, nếu con chịu tốn chút tâm tư với Lê Hoàng Việt thì sao anh ta lại đi tìm người con gái khác chứ... Còn em gái con nữa, thật là không đứa nào làm cho bố bớt lo…”
Trời đất làm chứng, cô đã tốn bao nhiêu tâm tư với Lê Hoàng Việt. Chẳng lẽ trong mắt người ngoài, cô bạc tình như vậy sao? Giờ phút này trong đầu Trần Khả Như dâng lên vô số nghi vấn, chẳng lẽ cô phải giống như những cô gái mặt dày mày dạn, lấy lòng anh, bám lấy anh, thuần phục dưới chân anh mới là yêu sao?
“Con không còn lời nào để nói với Lê Hoàng Việt.”
“Trần Khả Như, thái độ của con là sao vậy. Nó là em gái con, lần này cũng vì con nên mới đi đánh người ta. Bởi vì con không giữ được chồng, làm mất hết thể diện nhà họ Trần.”
Đột nhiên cô thấy thật buồn cười, đang định cúp máy thì đối phương lại nói: “Không phải con vẫn luôn muốn biết chuyện của mẹ con sao, con đi thuyết phục Lê Hoàng Việt rồi bố sẽ nói.”
Cuối cùng, Trần Thế Phong còn cúp máy trước cô. Thật ra chỉ cần không nhắc tới thì sẽ không bị chú ý, nhưng Trần Thế Phong lại có thể tìm được chính xác điểm yếu của cô. Cô không tin mẹ của cô là một người tốt.
Cô rất muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Vì sao lúc đó mọi người lại tranh nhau chỉ trích nghị luận, tại sao từ trước đến nay Trần Thế Phong đều nói năng thận trọng giữ kín chuyện?
Số điện thoại của Lê Hoàng Việt vẫn luôn tồn tại trong danh bạ, nhưng cô chưa bao gọi qua. Vì sao Trần Thế Phong lại bắt cô tìm Lê Hoàng Việt? Cô cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Lê Hoàng Việt nói Trần Thế Phong làm vậy?
Đầu cô lại bắt đầu phát đau, xem ra, Lê Hoàng Việt thật sự muốn liều mạng với cô! Đơn giản là anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ chịu thua cầu xin của cô...Cả buổi chiều, Trần Khả Như không biết trải qua như thế nào, may là không có phẫu thuật, chỉ làm những kiểm tra bình thường, còn việc ghi chép đều do Vũ Tuyết Trang làm.
Đến giờ tan tầm, trời đã tối.
“Alo?”
Lần đầu tiên cô gọi đến số của Lê Hoàng Việt…
Cô cố gắng làm giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh: “Tôi là Trần Khả Như.”
“Ừm.”
“Về chuyện Trần Khả Hân đánh người, hy vọng anh có thể khuyên Đàm Thu Trang rút đơn kiện…”
Cô mới nói một nửa đã bị Lê Hoàng Việt không kiên nhẫn ngắt lời: “Trần Khả Như, cô đang ra lệnh cho tôi hay cầu xin tôi vậy?”
“Cầu xin anh.”
Trần Khả Như chần chờ một chút rồi nói: “Dù sao Trần Khả Hân cũng là người con gái của anh.”
Cô cố giấu đi sự nghẹn ngào và chua xót trong lời nói.
Không biết lời nào đã chọc giận Lê Hoàng Việt, giọng điệu của anh đột nhiên trở nên khó chịu: “Phụ nữ tôi có rất nhiều, Trần Khả Hân thì có là gì? Với lại tôi cũng chưa từng chạm vào cô ta, mà chỉ ngủ với cô rất nhiều lần thôi…”
“Lê Hoàng Việt, anh không cảm thấy mình vô liêm sỉ sao?”
Trần Khả Như không đồng tình với Trần Khả Hân, mà còn bị thái độ của anh chọc giận. Ngày đó, lúc tới bệnh viện, rõ ràng anh và Trần Khả Hân đã làm tình trên xe, giờ phút này anh lại chối bỏ. Một người đàn ông không nên vô liêm sỉ như vậy.
Thật lâu về sau, Trần Khả Như mới biết, thì ra Lê Hoàng Việt không nói dối.
“Trần Khả Như, đây là thái độ cầu xin người khác của cô sao? Cô trực tiếp đi tìm Đàm Thu Trang đi, bác sĩ Như, thời gian của tôi rất quý giá, tạm biệt!”
“Khoan đã…”
Trần Khả Như nhanh chóng ngăn cản, giọng điệu nhẹ nhàng: “Lê Hoàng Việt, vậy anh muốn tôi phải làm thế nào?”
Tiếng hít thở của anh dường như vang lên trong điện thoại, một lát sau, Lê Hoàng Việt nói: “Chín giờ, quán bar Golden, tới thì báo tên của tôi.”
Hai cuộc điện thoại, đủ để phá hủy tâm trạng của Trần Khả Như. Cô về nhà thay một chiếc áo sơmi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không tình nguyện lái xe tới quán bar.
Trong đại sảnh ồn ào náo động, âm nhạc giống như những tiếng nổ, cả trai lẫn gái đang vặn vẹo trên sàn nhảy, khắp nơi tràn ngập hương vị xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
Trần Khả Như không thích những nơi như này.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cô tìm được chỗ ngồi vip của Lê Hoàng Việt. Đẩy cửa ra, một luồng khói rượu lẫn mùi nước hoa chợt xông vào mũi, Trần Khả Như ho nhẹ vài tiếng, vô cùng buồn nôn.
Trong hàng ghế tối tăm có không ít người ngồi, Trần Khả Như nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên sô pha đầu tiên.