Ông ấy, ông ấy nhất định là Trương Phước Thành.
Trần Khả Như tin rằng mẹ cô sẽ không thích loại người có phẩm chất tồi tệ như Trần Thế Phong, người thân cũng coi không đáng một đồng. Nhưng cô không rõ về những chuyện yêu hận tình thù của họ trong quá khứ.
Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, cô chỉ mong người mình yêu có thể bình an thoát khỏi hiểm cảnh này.
Đột nhiên, có một tiếng "bịch".
Trần Khả Như hướng tới nơi phát ra âm thanh, Lê Hoàng Việt không kịp phòng bị, ngã thẳng xuống đất.
Từ trước tới nay, Lê Hoàng Việt lúc nào cũng xuất hiện như anh hùng vô địch, nhưng giờ lại ngã xuống, đó là nhận thức như thế nào?
Trong lòng Trần Khả Như, ruột gan lộn tùng phèo như trời long đất lở.
"Lê Hoàng Việt——"
Toàn thân cô, thậm chí cả linh hồn cũng nặng nề run rẩy, dường như muốn gục theo anh.
Loạng choạng chạy tới, đập vào mắt cô là khuôn mắt phờ phạc, vô lực, lấm lem toàn máu. Anh nằm bất động trong vũng máu, căn bản không phân biệt được mặt mũi anh ban đầu trông thế nào. Ai có thể tưởng tượng anh là vị tổng giám đốc trẻ tuổi có thể quát ra lửa, thét ra gió của tập đoàn Á Châu?
Đôi mắt Trần Khả Như sững sờ, sợ hãi, hai vai run lên không ngừng, vẻ mặt ngưng trọng, không ngừng khóc nức nở...
Không được, cô phải bình tĩnh, không thể quá xúc động!
Trần Khả Như cố đè nén đau buồn, duỗi những ngón tay run rẩy ra, thăm dò động mạch mũi và cổ của anh, phát hiện mặc dù hơi thở tuy yếu nhưng nó vẫn tồn tại.
Lập tức, gân cốt cả người cô tựa như sụp xuống, thả lỏng. Sau vài giây bình tĩnh, một nỗi buồn dày đặc tràn ngập khắp thân thể cô, lan ra khắp tứ chi, lặng yên không tiếng động.
"Văn Ba, trước tiên giam tên kia lại".
Trương Phước Thành do dự hồi lâu rồi ra lệnh.
Tuy bất ngờ trước quyết định của chủ nhân, Hà Văn Ba chỉ có thể làm theo, hướng về mấy người khoát khoát tay, dùng ánh mắt ra lệnh. Hai kẻ kia ra vẻ muốn động tới Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như giang rộng hai cánh tay, bảo vệ anh, quát lên, "Đừng động đến anh ấy!"
Lê Hoàng Việt bị thương nặng, nếu tùy tiện di chuyển sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng, cách tốt nhất là đưa lên cáng.
Hai người đàn ông cường tráng thế mà lại bị ánh mắt dữ tợn của Trần Khả Như làm cho sững sờ, cả hai đều dừng một chút.
Hà Văn Ba mặt không biến sắc, quát: "Toàn một lũ vô dụng, ông chủ bảo chúng mày làm cái gì?"
Trong lòng tức tối: Tốt nhất là Lê Hoàng Việt đã chết. Cậu ta dám một mình xông vào biệt thự trên núi Sơn Lâm, chỉ một người mà khiến bọn họ tổn thất nặng nề. Đối với ông chủ, đối với biệt thư Sơn Lâm, đó là tai họa ngầm hết sức nguy hiểm.
Ánh sáng đen tối lóe lên trong mắt Hà Văn Ba, nhưng nhanh chóng bị vùi lấp trong đêm tối và đèn đuốc.
“Đừng động vào anh ấy, dùng cáng khiêng đi!” Trần Khả Như quát khàn cả giọng, “Còn nữa, tôi muốn một hộp vật dụng y tế!
Tất cả mọi người không khỏi nghi ngờ: Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, kẻ bị bắt lại còn to mồm hơn cả chủ nhân thật sự! Người phụ nữ này có hiểu mình đang trong cảnh làm con tin không thế?
"Mau lên đi! Nếu anh ấy chết, mỗi một người các anh đều phải chôn theo!"
Trong mắt Trần Khả Như rưng rưng lệ nhòa, gầm lên đầy hận thù. Cô ấy rất nghiêm túc, nếu Lê Hoàng Việt gặp nạn ở biệt thự Sơn Lâm, người của nhà họ Lê và toàn bộ gia tộc họ Lê sẽ không tha cho bọn họ.
Trừ phi cô chết, nếu không cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Giọng điệu đúng là lớn mật! Hà Văn Ba định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Trương Phước Thành lạnh lùng nói: "Đưa cho cô ấy".
"Ông chủ, cái này..."
Hà Văn Ba cảm thấy khó hiểu. Quái lạ, vừa nhắc đến Tô Mi là ông chủ trở nên không bình thường. Ông ta đã ở bên cạnh ông chủ rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy tên người phụ nữ này sau. Tám mươi phần trăm là bạn cũ của ông chủ, nhất định với việc ăn chay niệm Phật ngày 15 và gác xép trong biệt thự có liên quan.
Chuyện này ông ta có nên báo cáo với bà Như hay không?
Hà Văn Ba chìm trong trầm tư. Quản gia, nói trắng ra, chính là một con chó do chủ nhân nuôi. Thân thể ông chủ ngày càng không ổn, cái loại chó trông nhà như ông ta dĩ nhiên là phải lên kế hoạch cho tương lai, người xưa nói rồi “chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ” không phải thế sao.
"Văn Ba, tôi thấy vị trí quản gia này cậu không muốn làm nữa, đúng không?"
"Ông chủ, tôi sai rồi, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị ngay!"
Bị Trương Phước Thành dọa một cái, trán Hà Văn Ba toát mồ hôi lạnh, không dám chần chừ thêm.
Hơi thở của Trần Khả Như từ từ bình tĩnh lại, ấn vị trí đang chảy máu trên đỉnh đầu của Lê Hoàng Việt, lại rơi vào một vòng lo lắng mới.
Trương Phước Thành đã cử một bác sĩ gia đình đến, Trần Khả Như cũng không định khoe tài, lặng lẽ bên cạnh anh để làm sạch vết thương.
"May mắn không có chấn thương ở chỗ hiểm hay gãy xương. Mạng cậu này đúng là cứng đấy". Bác sĩ gia đình cảm khái một câu, sau khi kiểm tra.
Trần Khả Như nhìn Lê Hoàng Việt nằm trên giường, mặt mũi sưng tím sưng đỏ, trong lòng có từng đợt nhiệt khí dâng lên, cổ họng như muốn nghẹn lại.
Tiêm xong rồi truyền nước, cô nằm cạnh mép giường của Lê Hoàng Việt. Trong lòng có đủ loại tâm tình rối rắm phức tạp, không chống cự nổi cảm giác mệt mỏi tấn công tới, không biết nhắm mắt lại từ lúc nào.
Đôi tay mềm mại của cô cầm chặt lòng bàn tay hơi thô ráp của anh.
Tựa như, làm thế này có thể cùng anh đi tới bạc đầu, trời đất đổi thay, tình này không đổi.
Lệ nóng tràn mi cô. Trong lòng thầm nói với chính mình: Lê Hoàng Việt, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời bỏ anh!
Em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh!
Nhưng, anh phải mau tỉnh lại một chút, em sẽ chính miệng nói với anh, được chứ?
Bên ngoài cửa sổ.
Màn đêm đỏ au dần trôi, bầu trời hiện từng mảnh trắng bạc. Gió lạnh buổi sớm buốt thấu xương, nhiệt độ đã xuống tầm mười độ.
Dường như ngay cả ánh mặt trời chiếu xuống, cũng không thể khiến nguời ta cảm nhận được sự ấm áp.
Trần Khả Như tỉnh dậy trong một căn phòng phục cổ được chiếu sáng rực rỡ. Nói chính xác là, cô ấy thức giấc vì lạnh cóng, da và cơ trên lưng run lên từng hồi vì lạnh.
Không ai lại thay quần áo cho cô vào giữa đêm.
Trần Khả Như thoạt nhìn không khỏi kinh ngạc: Người đâu?
Chiếc giường trống trơn, chỉ còn lại một chiếc chăn bông được vén lên một nửa, cùng gối và những chiếc ống đựng nước biển.
Không có Lê Hoàng Việt.
Trong nháy mắt, máu trong huyết quản trở nên sôi sục.
Có thể nghe rõ từng tiếng mạch đập.
Cô nghe bên trong mình điên cuồng la hét. Cô nhanh chóng đứng dậy, sự choáng váng ấp đến, cô gần như không đứng vững.
Cô cố gắng mở cửa, nhưng phát hiện ra nó đã bị khóa từ bên ngoài!
"Mở cửa! Tôi muốn đi ra ngoài! Các người dẫn chồng tôi đi đâu! Mở cửa ra mau!"
Trần Khả Như vỗ bôm bốp vào tấm cửa gỗ. Mặc cho cô ấy điên cuồng van xin và lăng mạ, từ đầu đến cuối không ai để ý đến.
Cô không biết bây giờ Lê Hoàng Việt như thế nào. Có thể Trương Phước Thành hối hận lật lọng, hoặc quản gia Hà Văn Ba ghi hận trong lòng, có lẽ...
Nếu đêm qua cô ấy không mất ngủ thì tốt rồi! Trần Khả Như, mày đúng là ngu như lợn, mày ngu đến mức không biết anh ấy bị bọn họ đem đi từ khi nào!
Lòng bàn tay đỏ ửng, sưng tấy, không phân rõ được đau đớn. Trong lòng chết lặng.
Cô chán nản quỳ gối ở trên sàn nhà, dựa đầu vào cửa, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Từ đêm qua đến giờ, cô tuyệt vọng và hối hận.
Lê Hoàng Việt rơi vào nguy hiểm đều là do cô làm hại.
Tại sao cô lại phải cậy mạnh mà đến nơi như Sìn Hồ? Nếu cô không đến, Lê Hoàng Việt sẽ không đi theo. Nếu không có cô, Lê Hoàng Việt hẳn là đang ngồi trong phòng làm việc cao cấp của Á Châu, điều hòa ấm áp, sống một cuộc đời xa hoa, mỹ mãn!
Nhưng bây giờ, mạng anh đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, dù nói gì cũng trễ rồi!
Trần Khả Như tràn đầy hối hận, hai mắt sưng đỏ.
Không biết qua bao lâu, có người mở cửa, là quản gia.
Trần Khả Như tùy tiện lau nước mắt, nắm lấy quần áo Hà Văn Ba, tái nhợt nhưng tàn bạo hỏi: "Chồng tôi đâu, các người đã làm gì anh ấy?"
Cả người cô toát ra vẻ độc ác, quả thực có mấy phần khiếp người.
Rất điên cuồng.
Hà Văn Ba thích đàn bà đẹp không cần nghi ngờ, nhưng Trần Khả Như trước mặt quá cuồng loạn, cộng thêm mối thù đêm qua, ông ta dĩ nhiên không có thái độ tốt.
Ông ta không nhịn được dùng sức đẩy một cái, "Buông ra, buông ra! Chính cô còn đang trong cảnh chim lồng cá chậu mà vẫn còn có thời gian lo lắng cho người khác!"
Trần Khả Như ngã xuống đất, ánh mắt lạnh lùng, lặp đi lặp lại: "Anh ấy ở đâu, tôi phải biết, tôi nhất định phải biết!"
Giọng điệu cô phảng phất như kẻ điên cố chấp khăng khăng đòi câu trả lời.
Hà Văn Ba cảm thấy người phụ nữ này sắp phát điên rồi. Ông ta nhấp cái miệng như miếng xúc xích dán lên một hồi, hung ác nói: "Ồn ào quá, người vẫn còn sống, chỉ là bị đổi đi nơi khác, tạm thời không chết được!"
Con ngươi của cô dần dần trở nên rõ ràng, "Dẫn tôi đi, tôi muốn gặp anh ấy!"
Không gặp được anh, trái tim cô không tài nào yên nổi.
"Việc này không thể được, ông chủ của chúng tôi đã hết sức từ bi với cô. Hiện tại chủ nhân muốn gặp cô, cô thay quần áo sạch sẽ đi".
Hà Văn Ba che miệng, ban đầu thấy cô khá sạch sẽ, không ngờ cô càng ngày càng trở nên luộm thuộm, khắp người mùi máu tanh, nước mắt nước mũi hòa lẫn máu đỏ trên mặt, không khỏi khiến ông ta cụt hứng.
Sau khi ông ta ra khỏi phòng, một cô giúp việc trẻ mang tới quần áo phụ nữ sạch sẽ, gọn gàng. Một chiếc váy cùng một chiếc áo khoác lông chồn trắng như tuyết, kèm theo một đôi giày y tá đế bằng màu trắng trơn.
Thật là... một tổ hợp giá cả kỳ quá.
Trần Khả Như dĩ nhiên biết hàng, chỉ riêng bộ lông này đã trị giá hàng chục ngàn đô la!
Trương Phước Thành ra tay rất hào phóng!
Nhưng có phải quần áo, giày dép này đã được chuẩn bị từ trước không? Tại sao ngay cả cỡ giày nhỏ cũng đúng?
Sự nghi ngờ của Trần Khả Như được thay thế bằng sự lo lắng về Lê Hoàng Việt.
Cô từ từ bình tĩnh lại. Vừa rồi Hà Văn Ba không nói dối cô, nếu Trương Phước Thành muốn giết Lê Hoàng Việt, tối hôm qua ông ấy có thể làm được, dù sao bọn họ cũng không có sức phản kháng.
Vì vậy, con át chủ bài lớn nhất của cô chính là sử dụng mối quan hệ cũ của mẹ mình và Trương Phước Thành để thuyết phục ông ta cho bọn họ đi khỏi đây.
Phương pháp này chưa chắc vô dụng.
"Cô ơi, cô đẹp quá".
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay đổi quần áo, Trần Khả Như hồi phục trạng thái hào quang chói mắt, đứng yên cũng khiến lòng người rung động. Nếu không phải sự hốc hác trên khuôn mặt khiến cô trở nên lạnh lùng không thể tiếp cận, thì cô đại khái đẹp tựa thiên tiên.
Trần Khả Như dường như không nghe thấy, đi theo cô giúp việc qua những cầu thang xoắn óc, giống như đặt chân đến những lâu đài Âu châu thời trung cổ, bí ẩn, tăm tối, khủng hoảng, cổ xưa, đậm đà hơi thở lịch sử.
Nhưng đó là giả tưởng.
Nếu bạn quan sát kỹ ngôi nhà, sẽ biết rằng nó dùng công nghệ hiện đại bắt chước cách xây dựng, dẫu sao dưới chân cũng là đất Việt.
Cô đến căn phòng cao nhất trên tầng chót. Nhìn từ bên ngoài, đó hẳn là đỉnh của biệt thự.
Người giúp việc lui ra, để cô lại một mình.
"Vào đi".
Giọng nói ảm đạm của Trương Phước Thành từ bên trong truyền ra.
Trần Khả Như do dự một lúc rồi đẩy vào.