Cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi từ cơ thể của đối phương.
Cô muốn anh.
Họ cùng chung cảm nhận.
Hai tay cô chạm lên khuôn mặt của Lê Hoàng Việt, hướng đến môi môi của anh, hơi vặn người, đặt một nụ hôn sâu lên đó.
Môi của anh ấy rất khô, có phần nứt nẻ, chứng tỏ rằng anh ấy không uống đủ nước. Cô từng chút từng chút lướt qua môi anh, vẻ dịu dàng vô hạn, nhưng xen lẫn nhớ nhung vô ngần.
Não bộ không thể điều khiển cảm xúc, bàn tay cọ xát liên tục, muốn giãi bày hết tâm trạng.
Lê Hoàng Việt xoay một cái, lấy lại thế chủ động, thô bạo đưa lưỡi vào miệng cô. Bàn tay do dự đặt trên đường cong của chiếc áo len xinh đẹp, vén lên, nhiệt độ lạnh lẽo xâm chiếm nét mềm mại. Vừa mới bắt đầu đã khiến toàn thân nổi da gà, dần dần biến mất dưới sự tiếp xúc tự nhiên của hai thân thể.
Trước đó chưa từng có khoảng trống.
Cho đến khi đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Giám đốc Hoàng Việt, có giám đốc Lâm từ ngân hàng Vietcombank đến..."
Giọng nói của Lê Chí Cường có chút trí trá, mang ý dò xét.
Ý thức Trần Khả Như nhanh chóng khôi phục. Cơ thể nóng bỏng của anh từng chút tách ra. Đôi mắt trong veo của cô mất tự nhiên, chưa thích ứng được. Lúc này hai tay cô vô tư đặt trong chiếc áo sơ mi hở hang của Lê Hoàng Việt, xương đòn đẹp đẽ gợi cảm và khuôn ngực đầy đặn sờ sờ trước mắt.
Bình bịch.
Cô cảm nhận rõ mạch máu trong lòng bàn tay, trái tim anh đang đập đều đặn.
Bên dưới hàng lông mày hơi nhếch là đôi mắt hẹp và dài, sâu đến mức không thể dời đi, đang cuộn trào khát vọng nóng bỏng, trông mong, thâm tình cùng lưu luyến.
Hơi thở của anh gấp không tưởng tượng nổi. Trên gương mặt sắc nét rõ ràng nhuộm vẻ động tình.
Ôi, cái vẻ mời gọi này, Trần Khả Như không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Giám đốc, anh thấy..."
Giọng của Lê Chí Cường lại truyền đến, dường như anh ta vẫn chưa rời đi.
Trần Khả Như giọng hơi khàn nhắc nhở: "Trợ lý Cường đang gọi anh đấy."
Anh cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô ở khoảng cách gần, hờ hững thì thầm: "Cứ để cậu ta đợi."
Ngay sau đó, đem cô xoay sang hướng khác. Trọng lượng của cô vô cùng nhẹ trong vòng tay anh.
Trần Khả Như nhíu mày, bất đắc dĩ bĩu môi một cái: "Giám đốc Hoàng Việt, anh đúng là tùy tiện."
Mắt híp lại, môi thoáng cười nhẹ.
Anh định hôn lần nữa, nhưng lại bị Trần Khả Như dùng lòng bàn tay chặn lại: "Lê Hoàng Việt, đừng đùa nữa, chuyện công việc quan trọng hơn."
Mặt cô hờn dỗi, gò má ửng hồng, vô cùng động lòng người.
"Gọi anh là chồng."
Anh cố ý di chuyển, lông mày nhíu chặt, cơ thể căng lên, khả năng tự chủ đã đạt đến cực hạn.
"Chồng."
Đôi mắt sáng và giọng nói đều đều như nước.
Lần đầu nói trước mặt anh không ghê như trong tưởng tượng.
Nam nữ yêu nhau đều là trở thành kẻ ngốc. Cũng không tệ, ghê cũng có thể thành vui vẻ.
Lê Hoàng Việt thỏa mãn.
Anh bế cô lên không chút do dự, đi qua một cánh cửa sau giá sách, tiến vào phòng nghỉ.
Điều đáng nói, phong cách trang trí bên trong gần như giống hệt phòng ngủ ở nhà. Xét về góc độ tâm lý, anh không phải là người dễ thay đổi.
Ngay khi cô nghĩ rằng Lê Hoàng Việt sẽ cố tình phớt lờ lời của Lê Chí Cường, cô liền phát hiện ra anh chỉ cẩn thận nhét chăn bông cho cô, hôn nhẹ lên trán cô, một nụ hôn hết sức kiềm chế, sau đó đi ra ngoài.
"Em ngủ trước đi."
Cánh cửa đóng lại.
Nằm một mình trên giường, quanh quẩn bên mũi đều là mùi của Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như suy nghĩ lung tung một hồi, mê man ngủ thiếp đi. Từ lúc đặt lưng đến lúc tỉnh, cô không cảm thấy có người ở lên giường, chẳng lẽ anh làm việc suốt đêm sao?
Không biết có phải thất vọng không, tối hôm qua cô vốn có ý định hiến thân, nhưng không thực hiện được.
Không lâu sau khi cô tỉnh dậy, cửa phòng chờ đã bị bật mở.
"Thưa chị, quần áo mới em để ở đây."
Một nữ thư ký trẻ đẹp, mặt đầy cung kính.
Trần Khả Như thấy đối phương không có gì khác lại, cô cũng không kiểu cách và ngượng ngùng, thoải mái hỏi: "Giám đốc của các cô đâu?"
"Giám đốc Hoàng Việt và trợ lý Cường sáng sớm đã đi ra ngoài."
"Ừ."
"Thưa chị, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chị có thể tắm rửa sạch sẽ rồi ăn sáng."
"Cảm ơn."
Trần Khả Như tiu nghỉu, trong lòng vừa ngọt ngào vừa thất vọng. Cô trở nên láu lỉnh, không dè dặt từ lúc nào vậy. Đột nhiên khóe miệng nở nụ cười.
Lê Hoàng Việt cuối cùng cũng đã vượt qua thời điểm bận rộn nhất tháng 12. Khu vui chơi Cực Quang lại khai trương vào ngày đầu năm mới.
Tập đoàn Á Châu rất coi trọng việc kinh doanh trở lại này, không chỉ mời nhiều ngôi sao nổi tiếng làm khách mời hôm lễ khai trương mà còn giảm giá vé tổng thể để thu hút khách hàng. Sự náo động về vụ ngộ độc cuối cùng cũng dịu xuống. Nguyên liệu của nhà cung cấp có vấn đề. Về phương diện ăn uống sau này, tập đoàn Á Châu sẽ chỉ hoạt động tốt hơn trong ngành.
Trần Khả Như không tham dự. Hôm nay là ngày đầu năm mới, thời tiết lạnh giá, bệnh viện có vẻ bận rộn hơn, hết viết báo cáo, lại đến giải phẫu. Từ xa xa, nhìn dáng vẻ hăm hở của Lê Hoàng Việt trên TV khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Cô biết rằng trước đây bản thân đã lười biếng trong công việc (thực tế toàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn và tai nạn), tóm lại sau này cô sẽ tập trung vào công việc nhất có thể.
Giai đoạn nguy nan trước kia dường như đã trôi qua cả một thế kỷ. Cuộc sống của cô và Lê Hoàng Việt càng đến cuối năm, mọi thứ đều càng trở nên quy củ và ngày một tốt hơn.
Đã hơn một tháng kể từ khi Lê Mỹ Hoa ra nước ngoài.
Sau khi Nguyễn Phương Thanh và Lê Hoàng Long bay ra nước ngoài thăm Lê Mỹ Hoa, Lê Hoàng Việt liền đưa Trần Khả Như ra sân bay đón.
Nói chung, vì chuyện của Lê Mỹ Hoa, Nguyễn Phương Thanh có hơi sinh hiềm khích với Trần Khả Như.
Mặc dù không nói gì, Trần Khả Như vẫn nhận ra.
Lê Mỹ Hoa là con gái của Nguyễn Phương Thanh, cho dù làm ra những chuyện như thế, trong lòng luôn cảm thấy vô cùng khó chịu và oán hận cô.
Chỉ vì mối quan hệ giữa Lê Hoàng Việt và Lê Hoàng Long, bà ấy đành nhẫn nhịn.
Trần Khả Như là người biết tiến biết lùi, kiếm cớ rời sân bay, không cố ở lại làm người ta ngứa mắt làm gì.
Lê Hoàng Việt không ngăn cản, nhìn cô rời đi với ánh mắt sâu xa.
"Hoàng Việt, lần này mẹ đi thăm Mỹ Hoa, con bé chỉ còn da bọc xương. Gần Tết Nguyên Đán rồi, hay là, đưa Mỹ Hoa về đi? Lúc con bé nhìn thấy mẹ, con biết không, nó khóc nhiều..."
Nguyễn Phương Thanh nhớ lại dáng vẻ kia của Lê Mỹ Hoa, không khỏi thấy chua xót. Suy cho cùng, đây là đứa con mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười, bà không đau lòng thì còn ai đau lòng nữa.
Lê Hoàng Việt đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, anh nói: "Mẹ, nếu không phải Khả Như tốt bụng, chắc bây giờ con bé sẽ phải ngồi tù. Mẹ nghĩ quản giáo sẽ cho phép phạm nhân về nhà ăn Tết sao?"
Nguyễn Phương Thanh chỉ cảm thấy bộ dáng anh lúc này có chút lạnh lùng đáng sợ. Một lúc lâu sau, bà cúi mặt nói: "Hoàng Việt, đừng quên Mỹ Hoa là em gái của con."
"Bởi vì con bé là em gái con, con mới phải dạy nó cho nên hồn. Sau này nếu con không thể bảo vệ nó nữa, nó lại tiếp tục gây chuyện, làm gì có ai sẽ hết lần này đến lần khác cho nó cơ hội, dễ dàng tha thứ cho nó, bao che nó? Yêu cho roi cho vọt, tất cả những gì con làm đều là vì muốn tốt cho con bé! Sau này nó sẽ hiểu!"
Sau đó, Lê Hoàng Việt đi về phía trước, không muốn nói thêm.
"Hoàng Việt... đợi... đợi mẹ..."
Bà ấy còn chưa nói hết câu mà. Con trai bà là người độc lập lại không dễ lung lay. Đối với nó, bà cũng hết cách.
Nhưng khi quay lại, bà đã hứa với Lê Mỹ Hoa nhất định sẽ thuyết phục anh trai của con bé, không ngờ lần này Hoàng Việt lại sắt đá như vậy.
Bà thở hổn hển la ầm lên: "Chỉ vì Hoàng Việt đối tốt với con bé kia hơn mà nhà mình mới lắm chuyện thế này. Thật đúng là đồ sao chổi."
Lúc này, Lê Hoàng Long đi tới, bất lực lắc đầu: "Con hư tại mẹ!"
Lê Hoàng Long hiểu rõ mọi sự. Tính Lê Mỹ Hoa vốn kiêu căng, làm gì cũng tùy tiện, cộng thêm có người xúi giục, rất dễ hành động bốc đồng. Ý của ông cũng giống như Lê Hoàng Việt, bây giờ không dạy dỗ nghiêm ngặt, sau này sẽ thành mầm họa, lúc đó có khóc cũng chẳng được gì.
"Hoàng Long, tôi..."
Hai cha con, người trước người sau bỏ đi, không thèm chờ bà, mà chỉ một lòng hướng về Trần Khả Như. Nhất thời khuôn mặt Nguyễn Phương Thanh bỗng trở nên vô hồn, không ngớt tủi thân.
Trước đây bà chỉ cho rằng Trần Khả Như là người có học thức, dáng vẻ đoan trang, hào phóng, khí tình chững chạc. Sao mà vừa được Hoàng Việt yêu chiều, cô ta liền bắt đầu kiêu căng thế.
Nguyễn Phương Thanh nghiến răng nghiến lợi, không được, bà phải tìm cách đuổi cái con sao chổi kia đi. Trần Khả Như mà còn tiếp tục ở lại nhà họ Lê, chi khiến nhà bà gà bay chó sủa. Mà bản thân nó một quả trứng cũng không đẻ được.
Trần Khả Như dĩ nhiên không biết Nguyễn Phương Thanh nghĩ gì. Cho dù biết cũng không thay đổi được cái gì.
Cô bước ra khỏi sảnh sân bay, chợt thấy bóng lưng quen thuộc.
Cao gầy, nổi bật.
Người phụ nữ đội chiếc mũ dạ màu nâu nhạt, khoác chiếc áo mỏng manh bước vào ô tô riêng một cách duyên dáng.
Cô quay đầu lại, như thể đang nói chuyện với không khí.
Là Trần Phương Liên.
Cô ta đã trở lại.
Hai mắt Trần Khả Như khẽ run lên, ngón tay trở nên lạnh băng, đứng bất động tại chỗ. Mất một lúc sau, chiếc xe phía trước nhấn ga, đã đi lâu rồi, mới có những xe khác che tầm mắt cô.
Trần Phương Liên khác với những người đàn bà khác bên Lê Hoàng Việt. Lòng dạ cô ta sâu hơn, cũng đáng sợ hơn.
Thủ đoạn của cô ta quá cao siêu, không phí nhiều sức cũng có thể làm tăng mâu thuẫn giữa cô và Lê Hoàng Việt. Cô ta rất biết chọn điểm yếu để nhằm vào. Nói không sợ, đó là nói dối.
Nhớ hôm sinh nhật tại nhà hàng lần trước, Lê Hoàng Việt không giải thích với cô, bởi vì anh là Lê Hoàng Việt, anh không thể lộ ra mặt và không thể thừa nhận thỏa hiệp của mình.
Lê Hoàng Việt quá hoàn hảo, quá cám dỗ, khiến tất cả phụ nữ đều không thể buông tay.
Hoàng hôn phủ bóng, cô lờ mờ cảm thấy năm nay sẽ không bình yên.
Lúc cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện tâm thần đã là 8 giờ tối hôm đó. Tình trạng tinh thần của Trần Thế Phong cực kỳ không ổn định. Trong khoảng thời gian này, ông ta cứ liên tục la hét đòi được xuất viện. Các y tá không chú ý là ông ta không chỉ làm bị thương các bệnh nhân khác, mà còn cắt cổ tay mình tự sát. Hiện giờ Trần Thế Phong đang được cấp cứu, cần người giám hộ đến đó ngay lập tức.
Cho dù Trần Khả Như không thích ông ta đi nữa, cho dù cô có oán hận thế nào, xét trên góc độ làm người, cô không thể trơ mắt vứt bỏ ông ta.
Phan Lệ Thu đã đơn phương đệ đơn ly hôn cách đây không lâu, đang chờ tòa án xét xử, vì vậy bây giờ không ai ngoại trừ cô quan tâm đến sự sống chết của Trần Thế Phong.
Cô vội vàng đến bệnh viện. Vết thương của Trần Thế Phong không sâu và đã được cấp cứu kịp thời. Nhưng bệnh viện tâm thần đề nghị gia đình đưa bệnh nhân về.