"Chị Khả Như, chị có việc à, vậy ngày mai chúng ta gặp lại".
"Ừ, ngày mai gặp".
Vũ Tuyết Trang vừa mới quay người, lại tựa như nghĩ tới điều gì, cô xoay người, nói: "Đúng rồi, chị Khả Như, vừa rồi em vô tình đứng nói chuyện điện thoại với chị. Trưởng khoa bảo chị quay lại, chị mau đến bệnh viện báo cáo đi, tốt nhất là đi luôn sáng mai".
Cô ấy tinh nghịch lè lưỡi, rồi nhanh chóng chuồn đi.
Trần Khả Như há miệng. Bản lĩnh tự nói tự trả lời của con bé này ngày càng tốt.
Trưởng khoa nhường cô một bước, dĩ nhiên là phải quay lại, trừ khi cô tính tự mở phòng khám. Huống chi, cô có tình cảm với bệnh viện đa khoa An Tâm. Hôm nay nghĩ kỹ lại, trước kia quyết định từ chức quá mức vội vàng, qua loa.
Cả ngày ở nhà ngồi chơi xơi nước? Xin lỗi, không bao giờ có trong kế hoạch của cô.
Phụ nữ cho dù lại yêu một người đàn ông, nếu không có sự nghiệp của riêng mình, cô ấy sẽ biến bản thân trở thành phụ kiện của đàn ông. Lúc đó hoàn toàn mất đi sức hấp dẫn của mình, cứ thế dần dần trở thành bà cô già.
Trần Khả Như trở lại biệt thự nhà họ Lê. Vẫn còn sớm nên Lê Hoàng Việt chưa nghỉ làm, cô mơ hồ có linh cảm không ổn.
Khi tới trước lối vào, cô bắt gặp đôi mắt quái gở của Lê Mỹ Hoa.
Trần Khả Như không nói gì, chỉ là ánh mắt đảo qua bụng dưới của cô ta. Đối phương theo bản năng che lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi bước đi.
Tính thử một chút, nếu như Lê Mỹ Hoa không phá thai, thì chắc là khoảng một, hai tháng gì đó. Nhưng đứa bé không phải của Tống Quốc Minh, cô ta sẽ giữ đứa bé sao?
Liệu Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh có cho phép một “sản phẩm” tai tiếng như thế tồn tại trong một gia đình giàu có?
Hiện tại Trần Khả Như không biết được, nhưng rất mau thôi cô sẽ biết.
Đối với chuyện của Tống Quốc Minh, cô không cảm thấy mình sai. Cô không thể ngăn cản người khác điên cuồng yêu đơn phương cô. Lê Mỹ Hoa vừa buông thả vừa ngu dốt, bị người khác lừa gạt, lợi dụng, chẵng nhẽ lại đổ cả cho cô?
Sau khi Trần Khả Như chào hỏi Lê Hoàng Long ở phòng khách, Nguyễn Phương Thanh gọi cô vào bếp giúp đỡ.
Da đầu cô tê dại, Nguyễn Phương Thanh sống trong nhung lụa, có bao giờ nấu nướng, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với cô.
Trong phòng bếp món ăn đa dạng, đủ loại sắc màu, người giúp việc cơ bản đã nấu xong. Dưới sự gợi ý của Nguyễn Phương Thanh, bọn họ từng người từng người rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Trong biệt thự đâu đâu cũng có điều hòa nhiệt độ, như điều hòa tủ đứng, điều hòa treo tường, điều hòa trung tâm, v.v... Nguyễn Phương Thanh mặc bộ áo dài cách tân dài tay, làm bằng chất liệu cao cấp, họa tiết hơi hướng cô điển, là phong cách yêu thích của bà ấy. Đáng tiếc là phần mỡ ở eo vì tuổi tác tăng lên, khiến mọi thứ có chút không như ý, nhưng tổng thể khí chất của Nguyễn Phương Thanh rất tốt. "Khả Như, lại đây, mẹ có mấy câu muốn hỏi con".
Giờ phút này, cơ thể bà thẳng tắp. Biểu cảm gương mặt rất giống với Lê Mỹ Hoa, không nhìn ra bất cứ ưu tư gì. Nhưng Trần Khả Như lại cảm thấy bên trong đối phương chứa đầy sự hung hăng.
"Vâng".
Trần Khả Như bình tĩnh đáp lại, mọi thứ đều đúng mực.
"Mấy ngày nay con đi đâu?"
"Con..." Trần Khả Như liếc thấy vẻ mặt của người kia không ổn. Tựa như có chuẩn bị mà đến, cô nuốt ba chữ ‘đi công tác’ vào, thành thật nói, "Con đến Sìn Hồ làm tình nguyện viên".
Vẻ mặt Nguyễn Phương Thanh hiện vẻ ‘coi như cô biết điều’, ngay sau đó lại hỏi: "Vết thương trên mặt và trên người của Hoàng Việt là sao, đã có chuyện gì xảy ra?"
Tin tức của Nguyễn Phương Thanh quá nhanh nhạy. Hoặc bà ấy đã gặp Lê Hoàng Việt, nhưng Lê Hoàng Việt nhất định sẽ tìm một cái cớ hoàn hảo, tuy vậy, giờ cô không cách nào trùng khớp lời hai người.
"Anh ấy đến Sìn Hồ tìm con. Vì cứu con, anh ấy đã bị thương".
Nguyễn Phương Thanh vốn đã tràn đầy tức giận, lúc này lại thấy dáng vẻ thú nhận thẳng thắn của Trần Khả Như, lại không thể chỉ trích. Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, bực bội nói: "Con nói xem, không yên ổn làm phu nhân giám đốc, ăn ngon mặc đẹp, mà lại chạy tới cái chỗ đó làm cái gì. Trước đây, Hoàng Việt đối xử với con lạnh nhạt, ăn chơi đàng điếm bên ngoài, đúng là nó không tốt. Nhưng bây giờ thằng bé đã hồi tâm chuyển ý, con đang cố tình trả thù Hoàng Việt sao? "
"Mẹ, mẹ hiểu lầm con rồi, con không muốn trả thù anh ấy, chuyện ở Sìn Hồ là việc ngoài ý muốn. Mẹ hãy tin con, anh ấy bị thương, con so với ai khác đều buồn hơn".
Trần Khả Như vốn tính tình lạnh nhạt. Ở trước mặt Nguyễn Phương Thanh càng thêm kín kẽ, vất vả lắm mới có thể nói có nói ra lời trong lòng. Nguyễn Phương Thanh tuy có hơi động lòng, nhưng cũng thể qua loa lấy lệ như mấy lần trước.
"Gần đây, chuyện của Mỹ Hoa đã đủ khiến mẹ phiền rồi, mấy đứa, không đứa nào làm mẹ yên lòng. Hoàng Việt ở bệnh viện trong trấn nhỏ kia mẹ đều biêt. Mẹ không quan tâm con ở bên ngoài làm trò gì. Việc cha con Trần Thế Phong bị truy nã trước đây thực sự đã khiến nhà họ Lê mất mặt. Nếu không phải Hoàng Long và Hoàng Việt nói tốt cho con, tháng trước mẹ đã cho hai đứa ly thân".
Nguyễn Phương Thanh đương nhiên thấy những lời của mình vô cùng lịch sự, hợp tình hợp lý. Bản thân bà ấy là mẹ của Lê Hoàng Việt, là bà chủ nhà họ Lê, nên bất kỳ hành vi sai lầm, bất kỳ tai tiếng nào cũng khiến bà ấy, khiến nhà họ Lê mất thể diện.
Bà ấy biết nhiều hơn những gì Trần Khả Như có thể tưởng tượng. Là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là có người giám thị và thông báo tin tức?
“Vậy, ý của mẹ là...” Cô ngoan ngoãn nghe, lờ mờ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
"Mẹ thì có thể có ý gì. Con trai lớn rồi, đã đủ lông đủ cánh". Bà ấy đột ngột thay đổi chủ đề nói chuyện, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, "Nhưng dù sao, thằng bé vẫn miếng thịt dứt từ người mẹ xuống. Nếu mẹ thực sự muốn nó ly hôn, nó nhất định phải nghe".
Trần Khả Như hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn phải tới chủ đề này sao?
Cô luôn nghĩ tình tiết của mấy bộ phim luân lý gia đình sẽ không diễn ra, hình như cô quá ngây thơ rồi.
"Con gả đến nhà họ Lê chúng ta đã hơn hai năm. Ở thời cổ đại, mấy bà mẹ chồng độc ác kia đã sớm tống cổ con ra khỏi nhà rồi. Mẹ không phải là loại mẹ chồng không sáng suốt, mẹ đã cho con nhiều cơ hội. Con và Hoàng Việt tình cảm tốt đẹp, là một người mẹ, mẹ tự nhiên hạnh phúc khi thấy điều đó xảy ra. Vì vậy, trước tiên hãy dừng hết công việc ở bệnh viện, về đây ở, mẹ sẽ chăm sóc sức khỏe cho con. Nhân lúc còn trẻ, sinh một đứa bé đi. Đàn ông ấy, hứng thú chỉ nhất thời, con có thể đảm bảo thằng bé mãi không thay lòng sao?”
Nguyễn Phương Thanh giữ bản thân lịch sự và nhẫn nại đến cực điểm, nếu Trần Khả Như có thể hiểu đạo lý là tốt nhất, nếu không... trên khuôn mặt được giữ gìn cẩn thận của bà xuất hiện một vết nhăn.
Dứt lời, sắc mặt Trần Khả Như trở cực kỳ khó coi. Cô khẽ cắn môi nói, ngưng giọng nói: "Mẹ, cho dù con từ bỏ công việc, nghe lời mẹ trở về chăm sóc cơ thể thật tốt, mẹ có thể đảm bảo con chắc chắn sẽ có thai sao".
Nguyễn Phương Thanh thở phì phò, ngắt lời: "Vậy thì đổi vợ! Trên đời này tìm cóc ba chân thì khó, chứ một người phụ nữ hai chân biết sinh con trai, chẳng lẽ còn không có sao?"
Lời vừa dứt, Trần Khả Như hít một hơi lạnh, các khớp ngón tay siết chặt.
Nguyễn Phương Thanh cũng không minh mẫn, chưa nghĩ kỹ đã đem mấy lời trong lòng lộ ra hết. Nhưng nghĩ kỹ lại, bà đâu có nói sai.
“Con xin lỗi, con sợ con không thể đồng ý với yêu cầu của mẹ. Hơn nữa, hiện tại con không thể bỏ anh Hoàng Việt, không thể ly hôn với anh ấy”. Trần Khả Như khom người, muốn rời đi, trên mặt không thể duy trì tiếp vẻ đối phó.
Cô không giỏi ứng đối với mẹ chồng. Tự hỏi bản thân mình không phải người tốt tính, nhưng lời nói của Nguyễn Phương Thanh hôm nay quả thực quá đáng, hoàn toàn xem cô như công cụ sinh con.
"Cô... Cô đứng lại cho tôi! Cô có thái độ gì thế hả!"
Lâm Phong khó chịu, nhìn con dâu ngoan ngoãn, quy củ, thật ra là đứa lớn mật. Bà còn chưa nói xong, đã quay đầu, ngúng nguẩy bỏ đi, thế còn ra thể thống gì!
"Hai mẹ con đang nói gì vậy? Từ xa con đã nghe thấy giọng mẹ oang oang”.
Lê Hoàng Việt đột nhiên bước vào, vẻ mặt Trần Khả Như căng lên, đứng sững một chỗ.
Cô nên được xếp vào danh sách liệt mặt điển hình. Cho dù trong lòng tủi thân và chua xót, cũng được lớp mặt nạ bình tĩnh che đậy.
Hơn nữa, cô biết rõ, nếu cô phàn nàn hoặc tố khổ, vấn đề này chắc chắn sẽ kéo dài nghiêm trọng.
Lê Hoàng Việt nhìn cô một cái thật sâu, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Nháy mắt đã bị Nguyễn Phương Thanh giành sự chú ý.
"Con trai về rồi à, mẹ tán gẫu với con dâu một chút. Làm sao, bây giờ biết thương vợ rồi, sợ mẹ ăn thịt con bé chắc? Ai ôi, nhìn lại con đi, vết bầm trên mặt, còn có sống mũi này, nhỡ mà để lại sẹo, khuôn mặt đẹp trai của con, phải làm sao đây?”
Nguyễn Phương Thanh đau khổ định sờ lên mặt Lê Hoàng Việt, nhưng anh lại tránh được, "Con không giống đàn bà con gái mấy người. Đàn ông có một vết sẹo, không phải càng thêm nam tính sao?"
"Đàn ông thì không cần đẹp hả? Mặt con từ nhỏ đã được biết bao người thích, đặc biệt đám con gái ai không mê".
"..."
Hai mẹ con đùa bỡn một phen, cảm giác thân thiết tự nhiên lộ ra.
Tình yêu của Nguyễn Phương Thanh dành cho Lê Hoàng Việt hoàn toàn vô tư. Nhưng đối với một người ngoài như con dâu, sẽ không bao giờ có ngày coi như ngày như vậy.
Trần Khả Như chầm chầm, lặng yên không tiếng động bước ra khỏi bếp. Cô nói với Lê Hoàng Long: "Cha, khoa con tạm thời có một cuộc phẫu thuật. Con sẽ không ăn tối và đi ngay."
"Khả Như?"
Lê Hoàng Long đứng dậy gọi cô lại. Trần Khả Như tự nhiên quay sang một bên, "Cha, còn có chuyện gì nữa không?"
Trong mắt Lê Hoàng Long thoáng qua vẻ tối tăm, ông thành khẩn nói: "Con là một cô bé ngoan, mẹ con đang kỳ mãn kinh, suốt ngày nói về cháu nội. Nếu có nói nhảm với con, đừng để trong lòng".
"Cha, đừng lo lắng, con không nghĩ gì đâu".
Thẳng thắn mà nói, Trần Khả Như rất kính trọng cha chồng Lê Hoàng Long. Bình thường ông tựa như người nhàn rỗi, nhưng chuyện gì ông cũng hiểu, vừa thân thiện, vừa bao dung.
"Cha, con thực sự phải đi mổ gấp..."
Đã đặt tên lên cung, Trần Khả Như đành dứt khoát nói dối. Kỹ năng diễn xuất của cô không tốt, cô sợ ở lại sẽ không thể duy trì được vẻ ngoài hòa hảo.
Vừa ra khỏi dinh thự của gia đình họ Lê, Trần Khả Như liền cảm thấy như ném được tảng đá trước ngực đi.
Lần trước là Lê Mỹ Hoa, lần này là Nguyễn Phương Thanh. Nếu Nguyễn Phương Thanh thực sự muốn Lê Hoàng Việt lựa chọn giữa hai người thì sao?
Trần Khả Như hoàn toàn không dám nghĩ đến cảnh đó.
Vất vả lắm cô mới đổi được hạnh phúc bên Lê Hoàng Việt, vậy mà lại đánh mất sao?
Không, không bao giờ được phép.
Không phải cô không muốn có con. Từ khi Lê Hoàng Việt nói đến việc sinh con ở Sìn Hồ, cô ấy đã nghĩ đến điều đó.
Chỉ cần bình an trở lại, là đi tháo vật dụng tránh thai ra khỏi tay. Nhưng, cô không thích bị người khác ra lệnh và ép buộc, bị coi không khác gì cái máy đẻ.
Mấu chốt nhất là, cô không muốn từ chức và mất công việc mình yêu thích.
"Xem ra thân thể đã khỏe lại rồi, bác sĩ Khả Như đi như bay nhanh ấy nhở?"