Trong nháy mắt, cảm thấy hết sức đau lòng, vuốt cằm anh, âm sắc mỏng manh nói: “Anh gầy đi.” Nghe kỹ, giống như lên án.
Lê Hoàng Việt ôm lấy mu bàn tay cô, từ trước tới giờ luôn là người cứng cỏi, nhưng bởi vì cô mà trở nên vô cùng cảm tính, cô khiến anh trở nên đa sầu đa cảm, không giống như Lê Hoàng Việt.
“Dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em.” Anh nói chắc nịch, như một lời thề.
Vào lúc này, Trần Khả Như cảm động, những ngày qua bất lực không biết tựa vào ai, vật vã trầy trụa biết bao.
Môi cô ấy khẽ mấp máy, cô định cất lời nhưng lại bị tiếng kêu gào mang trở về thực tại
"Cô Khả Như, cô đang ở đâu?"
Emma đang tìm cô! Trần Khả Như cau mày, từ khi vào cung, công chúa Thư phái Emma đến vừa chăm sóc vừa giám thị cô suốt 24 giờ, cô đã biến mất mười mấy phút, nếu làm kéo dài, Emma sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Lê Hoàng Việt, vậy thì hỏng rồi!
Xét cho cùng, dù ở Việt Nam hay ở nước Ý thì vẻ ngoài của Lê Hoàng Việt đều tương đối phô trương.
Nghĩ tới điều này,Trần Khả Như vội vàng nói: "Anh đi trước đi, em sẽ tìm cách gặp lại anh."
Hai tay cô cầm không chủ tâm đẩy anh ra, ngón tay khòng lại, không cách nào dứt bỏ thật sự. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Lê Hoàng Việt không gấp chút nào, cũng không nhượng bộ: "Đi cùng nhau."
“Anh điên rồi sao?”Trần Khả Như không thể tin nổi nhìn anh: “Tình cảnh hiện giờ đang như thế nào? Lê Hoàng Việt, anh không thể như trước...”
"Em nghĩ anh sẽ trơ mắt nhìn em đính hôn với người đàn ông khác?"
Đôi mắt Lê Hoàng Việt lóe lên những tia sắc lạnh, lồng ngực Trần Khả Như rùng mình, hóa ra Lê Hoàng Việt biết tất cả mọi thứ, không chỉ biết thân phận của cô, có lẽ còn chứng kiến cô khiêu vũ với Mike.
Khỏi cần nói Lê Hoàng Việt chính là một bình giấm, lần này nhịn mãi mới bộc phát, có thể nói đã là cực hạn rồi.
"Em sẽ không đính hôn với anh ta, anh đi trước đi được không?"
Trần Khả Như không muốn phá dập tắt sự kiêu ngạo của Lê Hoàng Việt. Lê Hoàng Việt luôn độc đoán, hung hăng, ăn trên ngồi trước, chỉ tay năm ngón, nhưng cũng có ngày, anh mất đi ưu thế địa vị của mình, trong cung điện của nước Ý, anh chỉ là một kẻ đột nhập từ nước ngoài. Mọi hành vi đột nhập bất hợp pháp sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, mà phương pháp của Lê Hoàng Việt hoàn toàn không có tác dụng.
Lê Hoàng Việt sẽ xảy ra chuyện, thậm chí sẽ chết.
Cô không muốn.
“Anh sẽ giết Mike!” Trong mắt Lê Hoàng Việt tràn đầy sát ý: “Bất kể là ai, chỉ cần thèm muốn em, cản trở anh và em, anh sẽ giết bọn họ!
Lê Hoàng Việt không nói đùa, trước giờ có thù anh tất sẽ báo, từ việc anh điên cuồng, thần tốc lẻn vào nước Ý có thể thấy, cho tới bây giờ, anh không sợ nguy hiểm, cũng không sợ cái chết.
"Hoàng Việt, đừng hành động hấp tấp! Anh hiểu mà, đừng làm cho em lo lắng cho anh!"
Trần Khả Như vội vàng trấn tĩnh đối phương. So với mất đi tự do, cô sợ Lê Hoàng Việt sẽ gặp nguy hiểm hơn. Huống chi, giữa anh và cô còn càng cần đề phòng hơn.
"Anh Việt, chúng ta nên đi rồi..."
Bác sĩ Allen xuất hiện, có phần khó xử lên tiếng. Có rất nhiều người đã được phái đi tìm Trần Khả Như, trước khi sự việc trở nên nghiêm trọng, không thể để nữ hoàng phát hiện ra anh Hoàng Việt, nếu không thì chính ông cũng sẽ bị liên lụy. . Đọc truyện tại { TrùmTruyệ n.o rg }
"Chờ tôi."
Lê Hoàng Việt liếc nhìn Trần Khả Như, nhóm binh lính tuần tra càng ngày càng tiến lại gần, ánh mặt nặng nề rồi cất bước đi.
Anh là tùy tùng được bác sĩ Allen đưa đến buổi dạ hội. Dù sao cũng chưa có gì đảm bảo, anh không nên coi thường tính mạng của người khác. Lê Hoàng Việt cố chấp, nhưng không ngu ngốc.
Lê Hoàng Việt tuyệt đối không phải kẻ khiếp nhược nhược, anh muốn giành lại tất cả những gì thuộc về mình, bất kể kẻ kia là nữ hoàng hay công chúa.
"Cô Khả Như, chúng tôi tìm cô mãi."
Emma nghĩ vẫn còn thấy sợ. Bữa tiệc khiêu vũ hôm nay người qua kẻ lại, Trần Khả Như lại cứ la hét đòi bỏ đi, bà ta thực sự lo cô ấy nhân lúc hỗn loạn sẽ bỏ trốn. Nếu như vậy, mọi thứ công chúa Thư làm trước mặt nữ hoàng sẽ thành công cốc hết.
"Tôi chỉ đi loanh quanh thôi, mấy người cần gì phải rối rít như vậy. Bà nghĩ một người phụ nữ yếu đuối giữa nơi đất khách quê hương, không quen không thân ai như tôi có thể làm gì?"
Trần Khả Như hờ hững nói, nhưng ánh mắt lại lơ đãng rơi vào góc khuất thăm thẳm, nhiệt độ trên môi vẫn còn, hơi thở của anh vẫn còn vương vấn quanh cô, Lê Hoàng Việt thật sự đã đến.
"Cô Khả Như, hy vọng cô có thể sớm nghĩ thông suốt, lần này công chúa điện hạ thật sự muốn bù đắp cho cô!"
Mặc dù Emma cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng bà ta cũng không đào sâu. Bên phía thành phố Đà Nẵng tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Khả Như đã chết, kế hoạch của công chúa Thư không chê vào đâu được, sẽ không có ai tới gây rối.
Trần Khả Như chán chẳng muốn nhiều lời với fan não tàn của công chúa Thư, lại còn cố gắng thuyết phục cô, đúng là nực cười. Trước giờ cô không cần đền bù, điều cô cần nhất lúc này là sự tôn trọng, nhưng công chúa Thư chưa bao giờ dành cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất.
Cô nằm trên giường cả đêm, trằn trọc vì phấn khích, lăn qua lộn lại không thể ngủ được.
Trời ơi!
Cô quên mất không nói với Lê Hoàng Việt cô đã mang thai, nãy chỉ lo nói chuyện trước đây... Trần Khả Như đột nhiên ngửa người lên, không hiểu sao má lại ửng hồng.
Lê Hoàng Việt đến, dường như mang cả niềm vui đến theo.
Đúng vậy, bây giờ cô ấy đang mong chờ cuộc gặp tiếp theo.
Nhưng mọi việc chẳng vẹn ý nguyện. Hai ngày liên tiếp, cô không ở trong phòng ngủ thì ở trong vườn thượng uyển, lúc nào cũng có Emma kè kè theo sát, hoàn toàn không gặp được bác sĩ Allen. Hơn nữa Emma nói, tuyệt đối không thể để cho các bác sĩ khác hay bất kỳ ai biết chuyện cô đã có thai.
Công chúa Thư có định nhân khi cái thai còn nhỏ, sẽ để cô và Mike hoàn thành hôn lễ sớm, một khi gạo nấu thành cơm, thân phận khó nói của đứa trẻ sẽ được giải quyết êm đẹp.
Công chúa Thư đã tính toán hết thảy, nhưng Trần Khả Như chắc chắn sẽ không bao giờ để bà ta đạt vừa lòng toại ý! Sao cô có thể cho phép những người đàn ông khác chạm vào mình, chứ đừng nhắc tới cái kiểu chuyện thay mận đổi đảo.
Còn ba bốn ngày nữa mới đến ngày sắc phong và đính hôn, mỗi ngày cô đều lo lắng Lê Hoàng Việt sẽ phát điên vì không thấy cô, nếu Lê Hoàng Việt điên lên rồi, chuyện gì anh cũng làm được!
Còn cái tên đáng ghét Mike ngày nào cũng xuất hiện. Trần Khả Như đều âm thầm tỏ vẻ bực bội với anh ta, làm sao có thể ngờ được tên này mặt dày hơn tường thành, tác phong điển hình của một cậu ấm, so với đám bạn ăn chơi Trương Phúc Nhân của Lê Hoàng Việt còn chẳng đáng tin bằng, kiêu ngạo, tự phụ.
Sân Golf hoàng gia.
Trời trong nắng ấm, gió thoảng mây trôi.
Bãi cỏ xanh bất tận được cắt tỉa cẩn thận, yên ả tràn lan, làm tinh thần người ta sảng khoái.
"Mike, tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh nên chủ động đề nghị giải trừ hôn ước với nữ hoàng. Tốt nhất đừng công bố, như vậy cũng có thể giữ được một chút thể diện cho anh và gia tộc, nếu không thì chính anh sẽ xôi hỏng bỏng không."
Thừa lúc Emma đi vệ sinh, Trần Khả Như nói thẳng chẳng thèm e dè. Thực ra, chỉ cần cô nói mình có thai, Mike tự khắc biết khó mà lui. Nhưng Trần Khả Như vẫn kiêng dè công chúa Thư, ai biết người đàn bà kia sẽ làm chuyện gì đáng sợ, cô không thể đánh cược được.
Mặc cho cô tỏ thái độ lạnh lùng, tát cho gáo nước lạnh, Mike vẫn cứ nghe tai này lọt tai kia, vẫn làm bộ đẹp trai, phóng ra ánh mắt quyến rũ, nhướng mày nói: "Ồ? Tức là quấy loại lên cho tất cả cùng không vui sao? Tiếng Việt của mấy người đúng là uyên bác, tinh thâm. Nhưng bác sĩ Khả Như à, cô bây giờ chính là vịt trong nồi. Tốt nhất là ngoan ngoãn chờ làm cô dâu của tôi đi thôi, chúng ta cùng vun đắp tình cảm nhé?"
"Anh..."
Trần Khả Như thấy nói cho người này thông thật sự quá mệt mỏi, lần nào cũng bị đối phương bốn lượng địch ngàn cân dội ngược trở lại, chỉ có cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên về sau cô bày ra vẻ âm trầm, không nói một câu, nhưng đối phương vẫn luôn vui, không chút chán.
Nói không nên lời nhất là, mỗi lần cô và Mike đi ‘hẹn hò’, công chúa Phi Phi đều vô tình hoặc cố ý xuất hiện, ngấm ngầm phóng tên, sự ghen tị trong ánh mắt cô ta không cần đốt lửa cũng có thể bùng lên.
"Khả Như, cô đừng phản kháng nữa. Thực ra dáng dấp tôi không thua kém chồng cũ của cô đâu. Tôi là người tình kim cương trong lòng các thiếu nữ nước Ý, thân phận lại cao quý, có thể bù đắp những khiếm khuyết trong thân phận cô. Chúng ta là một cặp trời sinh. Cô có thể thử tiếp nhận tôi, dù sao tiếp nhận sớm cũng có kết quả khác với tiếp nhận muộn."
Có thể nói, Mike rất tận tình khuyên bảo, kiên nhẫn tuôn ra lời hay ý đẹp. Anh ta tự thấy mình chưa bao ra phí hết tâm tư, dành bao lời ngon tiếng ngọt với bất kỳ cô gái nào như thế trước đây. Nhưng người phụ nữ này như mấy cục trong nhà xí, vừa cứng vừa nặng mùi, nói mãi không thèm thay đổi, trong lòng anh ta cũng hơi bực rồi đấy.
Nhưng đàn ông mà bị coi thường, càng không có được càng muốn lấy cho bằng được. Huống chi hôn sự đã định, Trần Khả Như chắc chắn phải kết hôn với anh ta.
Nếu không thích một người thì dù người kia có nói gì hay làm gì, cũng chảng lọt lòng. Điều quan trọng nhất là mối quan hệ giữa cô và Lê Hoàng Việt đã thăng hoa đến mức không ai có thể xen vào, nếu chỉ chút lay động mà ảnh hưởng được, thì đúng là không xứng với ba năm chia chia hợp hợp của hai người.
Trần Khả Như đang định cau mày nhăn mũi, nói rằng cô không khỏe thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tim cô hơi nhảy lên, cô xoay người lại, nói: “Mike, Tôi cảm thấy anh nói cũng có lý, nhưng bảo tôi phải tiếp nhận một người đàn ông ngay lập tức thì có chút khó. Tôi ở trong cung lâu quá, chán không chịu nổi, anh có thể dẫn tôi đi dạo phố ở kinh đô nước Ý một chút được không?"
Trong lòng Mike thoáng nghi ngờ, anh ta tỉnh rụi nói: "Tôi rất vinh dự được phục vụ mỹ nữ, sẵn lòng cống hiến sức lực."
Trần Khả Như không ngờ Mike lại đồng ý.
Cô luôn cho rằng việc ra khỏi cung điện biểu tượng của nước Ý này một chuyện cực kỳ khó, chủ yếu là do công chúa Thư theo dõi cô, nhưng không ngờ, dùng danh nghĩa của Mike để ra ngoài lại dễ dàng. Tất nhiên, nếu Emma không đi theo sau là tốt nhất.
Đi bộ trên những con phố đã hiện đại hóa thực ra không khác mấy so với thành phố Đà Nẵng, những tòa nhà chọc trời tầng tầng lớp lớp, xe cộ ra vào tấp nập.
Cô phải tìm cách thoát khỏi Emma và Mike, sau đó gọi điện thoại cho Lê Hoàng Việt đến gặp cô, nếu không thời gian càng lúc càng ngắn, lòng cô cũng không chắc chắn.
Trần Khả Như đề nghị: "Mike, tôi muốn đi xem phim, anh nghĩ thế nào?"
“Phim?” Trên gương mặt điển trai của Mike hiện lên nụ cười đẹp đẽ: “Tất nhiên là được.
Rạp chiếu phim? Một nơi cần thiết để thúc đẩy nhanh chóng quan hệ nam nữ, cộng thêm vô hình trung có thể mon men gì đó.
Bỏ qua suy nghĩ của Mike lúc này, Trần Khả Như quay đầu lại, cố ý kéo dài giọng nói: "Emma, Mike và tôi sẽ đi xem phim. Chắc bà không định đi theo chúng tôi suốt chứ?"