Mục lục
Vương phi ngày ngày đòi hưu phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp tục ở lại cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi, Lãnh Băng Nguyệt liếc nhìn ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Phong, nào còn dám mở miệng đòi hắn đi phủ Thượng thư cùng nàng ta?



Cúi đầu lau nước mắt một cái: "Hôm nay là ta quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ, là Băng Nguyệt không nên tự mình đa tình, Bằng Nguyệt đi là được."



Lãnh Bằng Nguyệt quay người xuống lầu nhưng vẫn vểnh tại lên nghe, Mộ Dung Phong cũng không đi ra cùng nàng ta, chắc là tiếp tục uống rượu rồi. Trong lòng càng thêm khó chịu tựa như kim đâm, căm phẫn, tức giận, ghen ghét, khiến cho nàng ta càng thêm hận thấu xương Lãnh Băng Cơ.



Xe ngựa đang dùng trước cửa Phù Sinh Các, nàng ta lên xe ngựa, giọng căm hận dặn dò phu xe: "Tới phủ Thượng thư!"



Lão thái gia của phủ Thượng thư đã làm quan trên triều từ thời trẻ, môn sinh có ở khắp nơi, hơn nữa Lại bộ còn đứng đầu lục bộ, người muốn nịnh bợ đông đảo cho nên tiệc mừng thọ này cũng khá long trọng.



Lãnh Bằng Nguyệt vừa xuống xe ngựa thì đã thấy Kim thị bước tới nắm lấy tay nàng ta, nhìn quanh đường đi đến: "Sao chỉ có mình con? Vương gia đầu? Tại sao lại đến muộn như vậy, khách khứa sắp đến đông đủ rồi".



Lãnh Bằng Nguyệt căm hận nói: "Đừng có nhắc đến ngài ấy!"



Kim thị không khỏi sững sờ: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Tức giận à? Thấy sắc mặt của con không dễ nhìn lắm"



"Bị ả hồ ly tinh Lãnh Bằng Cơ dụ dỗ đi rồi."



"Sao có thể chứ? Lãnh Băng Cơ không còn trong sạch nữa, có người nam nhân nào có thể chấp nhận được loại nữ nhân này?".



"Nhắc tới lại đầy bụng tức giận, không còn sớm nữa, con đi chúc thọ ông ngoại trước đã, lát nữa sẽ nói tỉ mỉ sau, còn cần di nương đưa ra ý kiến nữa"



Kim thị gật đầu: "Cũng được, nghe nói hôm nay đến cả Thái tử và Nhị hoàng tử đều tới, quà mừng của Thái tử lại còn là một cây san hô màu hồng đào hiếm thấy, phía trên còn khảm nạm ba mươi sáu viên dạ minh châu vô cùng quý giá. Hiển nhiên cũng có ý muốn mượn sức phủ Thượng thư"



"Tuy rằng con đã gả cho Phong Vương nhưng con cũng đừng quên rằng trong phủ Thượng thư này còn có mấy biểu tỷ muội chưa gả đâu đấy. Lần trước Nhị biểu ca của con lại còn đắc tội Phong Vương, cữu phụ của con chưa chắc đã đứng về phía con."



"Nếu như con có thể khiến ngoại tổ phụ của con vui vẻ, bên phía Phong Vương chắc chắn cũng sẽ lấy lòng con, lúc đó con mới có bản lĩnh chống lại Lãnh Băng Cơ"



Lãnh Bằng Nguyệt hít sâu một hơi: "Di nương cứ yên tâm, quà mừng thọ mà Phong Vương chuẩn bị cho ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ không keo kiệt, cây nhân sâm ngàn năm này chính là cống phẩm được trong cung thưởng cho, thời khắc mấu chốt còn có thể cứu một mạng người, hiếm thấy khó cầu, nhất định có thể khiến ngoại tổ phụ coi trọng."



Lãnh Bằng Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười, tự tay nâng hộp quà nhân sâm kia đi vào mừng thọ. Kim thị âm thầm nháy mắt với Triệu ma ma đang đứng đằng sau, ý bảo bà ta đi đến bên cạnh để hỏi chuyện.



Lãnh Băng Nguyệt là người được gả đi tốt nhất trong số các nữ tử của nhà họ Kim, cho nên vừa vào cửa đã được mọi người vây quanh, thu hút ánh nhìn của nhiều người.



Nàng ta tiến lên dập đầu, nâng nhân sâm ngàn năm mà Mộ Dung Phong đặc biệt chuẩn bị lên, cố tình khoe khoang trước mặt người khác một phen.



"Ngoại công, vừa rồi trong quân doanh có công vụ quan trọng nên nửa đường Vương gia phải chạy đến quân doanh, đây là vua nhân sâm ngàn năm mà chàng ấy đặc biệt chuẩn bị cho người, đều đã biến hình rồi, có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức khỏe. Cho người xem qua."



Vừa nói vừa mở hộp ra.



Rất nhiều người đều đang trông mong mà nhìn.



Nghe nói nhân sâm đã biến hình rất giảo hoạt, có thể biến ảo thành búp bê chạy khắp núi đồi, biết thuật độn thổ, cho dù có người gặp cũng chưa chắc có thể đào được.



Chỉ có người đào nhân sâm có kinh nghiệm và ánh mắt độc đáo mới có thể nhìn ra nguyên hình của nó, nhân lúc nó chưa kịp chuẩn bị mà dùng chỉ đỏ buộc chặt lấy nó, đi theo chỉ đỏ mới có thể tìm được nơi náu mình thực sự của nó. Nghe đồn ăn vào có thể trẻ mãi không già, tự thành thần tiên.



Phong vương gia thế mà lại tặng quà mừng thọ quý giá như vậy, hiển nhiên là rất cưng chiều vị Trắc phi nương nương này, cũng có ý muốn mượn sức phủ Thượng thư.



Nhất thời rất nhiều khách khứa trong sảnh đều nín thở ngưng thần, rướn cổ lên để mở mang kiến thức.



Quả thật là đã được mở mang kiến thức, bỗng chốc lặng ngắt như tờ, đám người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.



Lãnh Bằng Nguyệt thấy sắc mặt của mọi người hơi kỳ lạ, nàng ta nhìn vào trong hộp theo tầm mắt của bọn họ thì bị dọa đến nỗi run cả tay, một vật tròn béo núc ních rơi "bộp" một tiếng xuống đất, còn xoay trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại.



Không ngờ lại là một con rùa đen thui! Trên thân còn dính đầy mực nước lòe loẹt.



Lại nhìn vào bên trong hộp quà, bên trên dây đỏ buộc cây sâm có tuổi cũng là một lớp mực đen, vẻ bề ngoài đã hoàn toàn thay đổi.



Tại sao trong này lại có thể có một con rùa đen? Lãnh Bằng Nguyệt cũng bối rối.



Chắc Mộ Dung Phong cũng không thể nhàm chán đến mức này, cố ý để nàng ta bị bẽ mặt trước mặt người khác chứ?



Khách khứa nghị luận sôi nổi khiến Lãnh Băng Nguyệt xấu hổ vô cùng, nhất thời không có đất mà trốn.



Nào ngờ có người bỗng vỗ tay cực kỳ đột ngột: "Rùa linh hạc thọ ba ngàn tuổi, dấu hiệu tốt lành. Quà mừng thọ của Trắc phi nương nương đúng là tấm lòng đặc sắc, có phong cách riêng, chúc Lão thái gia sống lâu trăm tuổi, thọ ngang rùa hạc."



Mọi người chợt bừng tỉnh, rối rít chúc mừng, một câu nói hóa giải sự xấu hổ của Lãnh Bằng Nguyệt.



Lãnh Bằng Nguyệt quay người tìm kiếm người nói chuyện kia, thấy một thư sinh mặt trắng không râu giống như hạc giữa bầy gà đang đứng giữa đám khách khứa. Một thân áo gấm màu trăng non, trong tay cầm quạt ngọc, phong độ nhẹ nhàng, khí chất tốt, đồng thời còn có tướng mạo môi hồng răng trắng, mắt đào hoa.



Người này vô cùng lạ mặt, cũng không quen biết gì.



Lãnh Bằng Nguyệt vẫn chủ động tiến lên, mỉm cười với thư sinh này: "Rất cảm ơn lời nói tốt lành của vị công tử này"



Thư sinh cười ôn hòa một tiếng: "Trắc phi nương nương khách khí rồi."



"Không biết công tử xưng hô thế nào?"



"Tiểu sinh là bạn tri kỉ của Kim Nhị công tử, họ Phương, tên Phẩm Chi"



Ăn nói lịch sự, nho nhã lễ độ, lại có phong cách hoàn toàn khác biệt với đám bạn xấu của Kim Nhị, nhất thời Lãnh Bằng Nguyệt hơi kinh ngạc.



"Hôm nay Nhị biểu ca cũng ở đây? Huynh ấy từ Sư Hổ Doanh về rồi sao?"



Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Kim Nhị thấy hai người đang trò chuyện ở đây bèn lại gần, miệng lưỡi trơn tru nói: "Hơn một tháng không gặp biểu muội, vậy mà lại xinh đẹp hơn rồi."



Lãnh Băng Nguyệt xoa mặt, nở nụ cười xinh đẹp: "Mấy ngày trước Vương gia tốn năm ngàn lượng bạc tìm cho ta một hộp Ngưng Hương đạn, sau khi ăn bọn họ đều nói khí sắc đã tốt hơn rất nhiều"



"Ngưng Hương đan? Năm ngàn lượng?" Kim Nhị ngạc nhiên: "Có thể thấy quả thật Vương gia vô cùng yêu thương biểu muội, thảo nào chỉ cần một câu nói của muối ta đã có thể bình yên vô sự rời Sư Hổ Doanh, còn phải đa tạ biểu muội nữa"



Lãnh Băng Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: "Biểu ca cũng thật hồ đồ, trêu trọc ai không trêu, cứ nhất định phải đi trêu trọc con cọp cải Lãnh Băng Cơ kia, dù sao nàng ta cũng là Phong vương phi trên danh nghĩa, huynh làm thể là đang vả vào mặt Vương gia, thảo nào Vương gia tức giận, nếu còn có lần sau muội cũng không bảo vệ được huynh nữa đâu"



Kim Nhị hung hăng thở hổn hển hai cái: "Oan có đầu nợ có chủ, những hình phạt mà tiểu gia ta phải chịu ở trong Sư Hổ Doanh đều ghi tạc trên người tiền nhân Lãnh Băng Cơ kia rồi. Chờ đến ngày nàng ta bị đuổi khỏi vương phủ, tiểu gia nhất định sẽ khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong."



Lãnh Bằng Nguyệt nhìn Phương Phẩm Chi ở bên cạnh, bèn ra vẻ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Kim Nhị nói chuyện phải chú ý chừng mực, để tránh dẫn lửa thiêu thân.



Kim Nhị lại không biết ý chút nào, chộp lấy bả vai Phương Phẩm Chi: "Ở đây không có người ngoài"



Phương Phẩm Chi nhìn Lãnh Băng Nguyệt, ánh mắt lập lòe: "Năm ngàn lượng mua một hộp Ngưng Hương đan, đây là Vương gia bị người ta lừa rồi."



"Phong Vương cam lòng tiêu tiền vì biểu muội, hơn nữa bây giờ Ngưng Hương đan quả thật là một viên khó cầu."



"Chưa chắc" Vẻ mặt Phương Phẩm Chi cao thâm khó dò.



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK