“Bổn vương đã điều tra rõ ràng, Tiểu Chi cô nương chính là Phương Phẩm Chi, Phương Phẩm Chi chính là Tiểu Chi cô nương, nàng ta mạo danh nô tì của Kim Phủ, ra vào Phong vương phủ, không bị ngăn cản âm thầm tư thông với người, Triệu ma ma đã thành thật nhận tội, người còn muốn chối cãi sao?
Lãnh Băng Nguyệt ngược lại hít một ngụm khí lạnh, khó khăn rằn ra ba chữ từ trong cổ họng: “Không thể nào! Điều nô này vậy mà lại hại ta!”
Mộ Dung Phong cười lạnh: “Nếu không phải hôm nay bổn vương tự mình thẩm vấn, cũng không biết người vậy mà ở sau lưng bổn vương làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, giết chết Tri Thu, ép chết Tứ di nương, còn có thai nhi của ngươi! Triệu ma ma nói lúc người vừa mới gửi đi Nông trang đã xuất hiện phản ứng ốm nghén, lúc đó, người đã mang thai rồi.
Lãnh Băng Nguyệt, người cố ý tính kể bổn vương, không từ thủ đoạn, hoá ra chính là vì giấu diếm, an toàn sinh hạ nghiệt chủng của người và Phương Phẩm Chi, đúng không?”
Lãnh Băng Nguyệt trong nháy mắt giống như bị tuyết trắng bao phủ, toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng. Xong rồi, Mộ Dung Phong vậy mà cái gì cũng đều đã biết hết rồi!
Hiện tại đang chờ nàng ta cũng chỉ có một con đường chết!
Lãnh Băng Nguyệt toàn thân đều bị rút cạn tất cả khí lực, run như cầy sấy, sợ không nói được câu nào, chỉ vùng vẫy những lời vô nghĩa: "Không, không phải đầu, Triệu ma ma nói bậy nói bạ”
Mộ dung Phong vừa vung tay, liền ném nàng ta sang một bên.
“Chuyện đã đến nước này, người vẫn muốn giảo biện?”
Lãnh Băng Nguyệt biết, nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận, như vậy có lẽ còn có một hy vọng sống sót.
“Không phải, thiếp không có, cữu phụ và biểu ca của thiếp đều có thể chứng minh cho thiếp, thiếp căn bản không quen biết Phương Phẩm Chi gì đó. Vương gia chàng sao lại tin vào lời gièm pha của người khác? Đứa con trong bụng Lãnh Băng Cơ mới là nghiệt chủng, không biết dã chủng ở đâu đến. Tỷ ấy lo sợ thiếp sinh hạ con của vương gia ngài, chiếm đoạt vị trí của tỷ ấy, liền thông đồng với người khác hại thiếp, vương gia ngài không thể không phân thị phi, nếu không thì hối hận cũng đã muộn!”
Một phen vùng vẫy này, cổ áo bị hở một nửa, lộ ra một mảnh da thịt trắng như ngọc không tì vết.
Ánh mắt Mộ Dung Phong run rẩy, bước lên phía trước, một tay liền xẻ cổ áo của nàng ta ra, ngây ngẩn người.
“Vết bớt Xích liên trên ngực ngươi đâu?”
“Vết bớt gì?” Lãnh Bằng Nguyệt vội vàng che đi.
“Bổn vương nhớ rất rõ ràng, trên ngực người có một vết bớt Xích liên màu chu sa, làm sao có thể sẽ không có chứ?”
“Vương gia ngài nhìn nhầm rồi đi? Thiếp từng có khi nào chứ?”
Trong con người của Mộ Dung Phong phun ra lửa, dáng điệu hận không thể một ngụm ăn sạch Lãnh Băng Nguyệt, nắm chặt lấy vai nàng ta: “Lần đầu tiên gặp ngươi ở tướng phủ, rõ ràng, trên ngực người có một vết bớt Xích liên”
Tim Lãnh Băng Nguyệt loạn xạ, cắn răng nói: "Đó là thủ cung sa chỉ có nữ nhi nhà họ Lãnh chúng ta mới có!”
“Thủ cung sa?” Mộ Dung Phong sửng sốt: "Thủ cung sa gì? Thủ cung sa không phải nên có trên cánh tay, đỏ thẫm một chútsao?”
“Thủ cung sa của người khác đều là ở trên cánh tay, nữ nhi nhà họ Lãnh chúng ta không giống vậy, đều là ở vị trí trên ngực, dáng vẻ như hoa sen, đỏ thẫm như máu, liền giống như vết bớt chu sa không khác chút nào. Sau khi thiếp và vương gia làm chuyện mây mưa ở trong am ni cô liền biến mất rồi. Thiếp Sợ người trong nhà chất vấn, cho nên liền vẽ một cái giả trên ngực. Hiện tại đã gả cho vương gia, tự nhiên liền không cần lại che giấu nữa”
Thủ cung sa, sau khi trải qua việc nam nữ sẽ biến mất không thấy.
Ở trên người Lãnh Băng Nguyệt, bản thân mơ hồ nhớ, đã từng nhìn thấy ba lần. Lần thứ nhất, sau khi nàng ta cố ý rơi xuống nước.
Lần thứ hai, nàng ta vừa mới gả vào vương phủ, vào lúc hai người say rượu tai nóng.
Lần thứ ba, nàng ta bí mật xông vào suối nước nóng trần truồng cầu dẫn hắn.
Lúc đó, thủ cung sa vẫn còn. Một lần cuối cùng quần áo xộc xệch đối mặt với hắn, chắc là vào đêm trung thu, ở trên xe ngựa.
Chẳng qua bởi vì là trong đêm, mờ mịt không rõ, lại thêm lúc đó thẹn quá hoá giận, không chú ý đến có còn hay là không.
Lãnh Băng Nguyệt có lẽ cho rằng hắn không hề để ý, nàng ta không biết, xích liên ấn ký này chính là một giọt máu trong tim hản.
Mộ Dung Phong cười lạnh một tiếng: “Vẽ một cái? Sau khi rơi xuống nước vậy mà cũng không mơ hồ chút nào? Lẽ nào ngươi đã quên rồi, bổn vương lần đầu tiên gặp người, là sau khi người rơi xuống nước? Sau đó ở trong suối nước nóng cũng từng chính mắt nhìn thấy”
Lãnh Băng Nguyệt nghẹn họng.
“Bổn vương vẫn thật là ngu ngốc, vậy mà nhận nhầm thủ cung sa thảnh vết bớt, mắt cá mà tưởng trân châu, một vết thủ cung sa đã dối lừa ta lâu như vậy”.
Lòng Lãnh Băng Nguyệt nhất thời chùng xuống, lẽ nào, hắn nhận nhầm nàng ta thành Lãnh Băng Cơ, chính là bởi vì vết thủ cung sa này? Vậy nàng ta khi xưa bỉ quả hoá liều, tư thông với Phương Phẩm Chi làm gì? Nếu không phải lần đầu tiên nếm mùi vị mây mưa, không thể khống chế được, sao phải đến nỗi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?