Ngự Lâm quân trực tiếp xếp thành một hàng chặn lại cửa của Phong vương phủ.
Không một thị vệ nào của vương phủ dám ngăn cản, Thẩm Phong Vân lắc lắc thẻ bài trong tay, dắt con chó tiến quân thần tốc, trực tiếp xông vào Triều Thiên Khuyết. Lãnh Băng Cơ đang đánh bài, chơi trò máy xúc cùng hài tử, mặt hai người đều dán đầy mảnh. giấy.
Con chó phấn khích “vụt” đứng lên, nhạy bén nhìn vào cửa ra vào, sau đó nhe nanh sủa ầm lên.
Thẩm Phong Vân dắt theo Cảnh quyền đã đến cửa ra vào liền bắt đầu nhát gan, cụp cái đuôi lại mặc cho Thẩm Phong Vân có lỗi như thế nào cũng không chịu đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt như vừa nãy.
“Biểu tẩu, phụng chỉ phá án” Thẩm Phong Vân bày ra bộ mặt cứng ngắc giải quyết việc công không chút thân thích: “Biểu ca của ta đâu? Không có ở trong phủ sao?”.
Lãnh Bằng Cơ vén đống giấy dán trên mặt lên, quay mặt lại thờ ơ hỏi: “Phong Vân đấy à? Biểu ca của đệ hôm nay có việc bận ra ngoài mất rồi, đệ hồi kinh từ khi nào vậy?”
“Hôm nay vừa về đến”
“Vừa về tới mà đã đi phá án rồi à, vất vả cho đệ rồi, vụ án gì vậy?”
Thẩm Phong Vân giao Cảnh quyền lại cho Ngự Lâm quân ở sau lưng, đi vào Triều Thiên Khuyết cùng Lộc công cộng, chắp tay về phía nàng: “Hoàng thương đánh mất một bảo bối vô cùng quan trọng, nên đặc biệt lệnh cho ta phụ trách đi điều tra tung tích của nó. Ai biết được Cảnh quyển lần theo mùi hương một đường đuổi tới tận đây”.
Lộc công công cũng cười hỏi: “Hoàng thượng nói, lúc bảo bối bị mất chỉ có tiểu hoàng tôn ở bên cạnh, còn phải làm phiền Phong vương phi hỏi thử xem có phải là do hài tử thấy nó mới lạ nên đã tiện tay vứt ở đâu rồi không?”
Lãnh Băng Cơ thả thẻ bài ở trên tay xuống, bóc hết đống giấy dán trên mặt đi, khẽ thở dài một cái: “Không cần phải hỏi nữa đâu, đây đúng là chuyện tốt mà bất tài tử làm. Sau khi chúng ta biết chuyện vốn dĩ còn định lập tức hồi cung bồi tội với phụ hoàng đấy, kết quả bị Ngự Lâm quân ở cửa cung cản lại không cho vào. Vì vậy, bèn nghĩ để hôm khác biểu ca để tiến công thì trả lại cho phụ hoàng.”
Nàng cởi một cái túi hương trên người xuống, sau khi mở ra bèn lấy viên đồng chậu mà Tiểu Vân Triệt cạy xuống đưa cho Lộc công công: “Còn phải nhờ Lộc công công chuyển cáo với phụ hoàng một tiếng, hài tử cả gan làm loạn, chúng ta đã giáo huấn nó rồi, sau này nhất định cũngsẽ dạy dỗ nghiêm khắc hơn”
Hai người Lộc công công và Thẩm Phong Vân cùng liếc nhau một cái, cẩn thận cười làm lành: “Phong vương phi hiểu lầm rồi, bảo bối mà Hoàng thượng muốn tìm không phải viên đông châu này mà là ngọc tỷ truyền quốc”
“Cái gì?"Lãnh Băng Cơ chấn kinh một trận: “Ngọc tỷ của phụ hoàng mất rồi?”
“Còn không phải sao, nếu không Hoàng thượng cũng không cần phải huy động nhân lực như này làm gì, ngài nói có phải không?”
Lãnh Băng Cơ quay đầu hỏi Tiểu Vân Triệt: “Con cầm trộm ngọc tỷ của Hoàng gia gia con hả?"
Cả mặt Tiểu Vân Triệt như lọt vào giữa sương mù: “Ngọc tỷ là cái gì ạ?” Lộc công công cảm thấy mẹ con hai người này đều rất biết giả vờ, cái vẻ mặt này, tuy hơi lố một chút, nhưng đối với một hài tử mà nói đây tuyệt đối là cấp bậc dày công tôi luyện. Phong vương phi có phương pháp dạy dỗ nha.
Lão ta cười “hi hi hai tiếng: “Chính là một khối chạm ngọc có khắc hình cả bốn mặt, có một con rồng chiếm giữ ở bên trên, ở bên dưới cũng có khắc chữ”
Tiểu Vân Triệt há cái miệng tròn tròn, sau đó sợ hãi mà liếc Lãnh Băng Cơ một cái, cúi thấp cái đầu nhỏ xuống.
Lãnh Băng Cơ chừng hắn một cái: “Rốt cuộc có thấy qua hay chưa?”
Ánh mắt của Tiểu Vân Triệt dời đi, nhút nhát chỉ tay về phía phòng của chính mình, lắp ba lắp bắp nói: “Hình, hình như là con cầm rồi”
“Con, con cái tên nghịch tử này! Con muốn tạo phản sao?”
Lãnh Bằng Cơ bày ra bộ dáng như thể vừa bị người ta đánh trộm vậy, tức đến run cả người: “Quả thực là sống chán xiêu vẹo rồi, hôm nay ai cũng đừng mong cản ta, xem ta có đánh chết con cái tên nhãi ranh này không!”
Nàng nâng tay xắn tay áo lên, vẻ mặt hung thần ác sát mà túm lấy Tiểu Vân Triệt, vùng cánh tay lên nhằm vào mông hắn rồi đánh.
Tiểu Vân Triệt kêu “áu”một tiếng: “Đau quá!”
Một cái tét mông này tuyệt đối là dồn sức để đánh, người ngoài nhìn qua thôi cũng thấy đau.
Thẩm Phong Vân đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn Tiểu Vân Triệt bị đánh, bèn vội vàng tiến lên ngăn cản: “Biểu tẩu, người ngàn vạn lần không được nóng nảy, dù sao Vân Triệt vẫn còn là một hài tử”.
Lánh gấp đến độ nhảy cẫng lên: “Bé chẳng vin, cả gãy cành, hơn nữa, đây còn là tội chém đầu đấy, ta có thể không gấp được sao? Thay vì bị Hoàng gia gia của hắn chặt đầu, còn không bằng để ta tự tay đánh chết hắn đi. Đánh tàn phế rồi thì ta nuôi, tránh cho sau này lại đi gây hoạ, nhỡ mà đánh chết thì ta lại sinh thêm đứa nữa là được!”
Nàng một bên nói, một bên rút trường tiên bên hông ra, giống hệt như một con sư tử đang nổi giận vậy, lục thân không nhận, vung roi “bộp bộp”.
Nữ nhân này thật sự quá tàn nhẫn rồi, đây là trực tiếp nắm được cái thóp của ngài ấy, biết ngài ấy thương Tiểu Vân Triệt, định chơi khổ nhục kế với ngài ấy sao?
Chính mình cùng lắm cũng chỉ buộc nhi tử vào trên cột cờ, làm màu làm dáng chút thôi, nàng ta thì hay rồi, học xong thực hành luôn, trực tiếp ra tay đánh người. Có phải là nàng ta cố ý diễn kịch cho chính mình xem không nhỉ?
Thế nhưng nếu như chính mình không đi, lời tổ khổ của Tiểu Vân Triệt vẫn cứ văng vẳng bên tai, có khi nào nàng ta thật sự sẽ đánh hài tử đến mức tróc da tróc thịt không?
Lão gia tử phải gọi là phiền muộn không chịu được, cảm giác chính mình đã đâm lao phải theo lao. Đã không trừng trị được Lãnh Bằng Cơ thì chớ, ngược lại còn tự chỉnh bản thân một số vừa đau lòng lại vừa sốt ruột.
“Nàng ta đang cố ý diễn kịch cho chúng ta xem thôi, nữ nhân này quá là gian xảo rồi”