Có một số chuyện xưa cũ, khi đó không cảm thấy chua xót, nhưng bây giờ nhắc tới lại hết sức tủi thân.
Lãnh Băng Cơ vuốt ve khuôn mặt của hắn, bằng bàn tay mềm mại như mây trắng trên trời, vô cùng dễ chịu và êm ái.
Mộ Dung Phong thực sự mệt mỏi, mí mắt rơi xuống nặng nề, hơi thở đều đều, đã chìm vào giấc ngủ.
Lãnh Băng Cơ thử di chuyển, cánh tay của hắn lập tức dùng sức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mày kiếm nhíu chặt, trong miệng lẩm bẩm: "Băng Cơ, đừng đi, đừng đi.”
Băng Cơ cảm thấy đau lòng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, mũi có hơi nghẹt thở.
Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng in dấu môi trên môi hắn rồi đưa vào miệng hắn một viên thuốc an thần. Lông mi Mộ Dung Phong khẽ run, hắn ngủ ngon hơn.
Hắn cần ngủ một giấc thật ngon, hắn đã quá mệt mỏi.
Lãnh Băng Cơ dời cánh tay của hắn ra, đứng dậy giúp hắn đắp kín chắn, sau đó chỉnh lý lại y phục rồi đi ra khỏi phòng.
Binh lính canh giữ trước cửa nhìn thấy nàng từ bên trong bước ra, vội vàng tiến lại gần.
Lãnh Băng Cơ nở nụ cười: "Vương gia của các ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đã vất vả cho các ngươi rồi”
Binh lính cảm thấy vương phi nương nương nhà mình vừa xinh đẹp lại dịu dàng, cười lên trông thùy mị, hoàn toàn khác với những lời kể lại.
Lãnh Băng Cơ rời khỏi phòng, trực tiếp đi tìm Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân đang uống rượu trên nóc nhà, mỗi người một vò, vừa nói chuyện vừa càu nhàu: "Mẹ kiếp! Rượu ở Nam Chiểu thật khó uống, nhạt nhẽo y như đổ rượu vào nước”
Lãnh Băng Cơ đi tới, ngước cổ nhìn: "Ở đây không có đồ nhắm rượu sao? Uống có vò rượu mà cũng leo lên cao như vậy, đón gió tây bắc sao? Cũng không sợ uống nhiều vào sẽ té ngã”
Thẩm Phong Vân đứng dậy định xuống, nhưng bị Cừu thiếu chủ níu lại: "Đừng có bị dáng vẻ cố làm ra vẻ của nàng ta lừa. Một mình nàng ta có thể xông ra hành công, người nghĩ nàng ta sẽ sợ té từ trên nóc nhà xuống sao?"
Có lý. Thẩm Phong Vân ngồi xuống.
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng, mũi nhân nhếch lên, cả người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Cừu thiếu chủ.
Thẩm Phong Vân sửng sốt: "Biểu tẩu thân thủ tốt”
Cừu thiếu chủ ngửa cổ uống một ngụm rượu: "Cho nên nói, nữ nhân không thể tin được, đều là quỷ gạt người”
“Giận rồi?"Lãnh Bằng Cơ quay mặt lại nhìn hắn, cẩn thận kèm theo nụ cười trên mặt.
"Con mẹ nó, ta không nên tức giận sao? Người khác là vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Còn ta thì sao? Phu nhân mất rồi, nhi tử cũng không còn! Ta lăn lộn nơi xa xôi thì còn sức lực gì?"
"Chỉ cần Vân Triệt kêu huynh một tiếng cha Cừu, vậy còn không phải là nhi tử của huynh. Sao gọi là mất được?"
“Vân Triệt cũng giống như nàng, đều là con sói kiêu ngạo nuôi riết thành quen. Mới năm tuổi, chưa đến hai năm, đã hoàn toàn quên mất ta rồi” Giọng nói của Cừu thiếu chủ đầy than vãn: “Ta cực nhọc làm việc kiếm nhiều ngân lượng như vậy để làm gì chứ, trong chốc lát đã thấy không còn sức lực”
"Ta và Vân Triệt là người nhà của huynh, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng thế. Nhưng mà Cừu thiếu chủ, điều huynh cần là một người có thể bầu bạn cùng huynh nửa đời sau, tay trong tay đến già, có thể ân cần hỏi han và sinh con dưỡng cái. Nàng ta có thể thay thế bọn ta, nhưng bọn ta không thể thay thế được vị trí của nàng ta trong cuộc đời huynh.
Năm năm qua, huynh thấy ta không vui, vẫn luôn khuyên ta trở về bên cạnh Mộ Dung Phong. Giống vậy, ta cũng hi vọng huynh có thể dũng cảm tiếp nhận một nữ tử huynh thích và cũng thích huynh mà ở bên nhau. Chúng ta đều hy vọng đối phương có thể hạnh phúc, không phải sao?"
Cừu thiếu chủ lại ngửa cổ uống một ngụm rượu: "Nàng đi đường nàng, ai quan tâm? Ta là không nỡ rời xa Vân Triệt. Hay là, chúng ta thương lượng một chút, nàng và Mộ Dung Phong sinh thêm vài đứa, sinh ra một đám, còn Vân Triệt giao lại cho ta? Cừu gia ta và Tàng Kiếm Các, đều thuộc về nó”.
Lãnh Băng Cơ nghiêng người trước mặt hắn: "Nuôi hài nhi của người khác thì không có ý nghĩa gì, có bản lĩnh thì huynh tự mình sinh một đứa rồi vui đùa?"
Cừu thiếu chủ liếc nhìn Thẩm Phong Vân ở bên, sắc mặt đỏ bừng, tức giận uống cạn rượu trong và không nói lời nào.
Lãnh Bằng Cơ cười hì hì nói: "Huynh có trách nhiệm cưới thê tử, ta có trách nhiệm sinh hài nhi cho hai người, thế nào?"
Cùng lắm, sẽ thụ tinh ống nghiệm cho hai người.
Ngụm rượu Cừu thiếu chủ vừa mới rót vào miệng đã phun ra hết ra ngoài, Thẩm Phong Vân cũng trợn mắt nhìn biểu tẩu nhà mình, không hiểu nổi đây là suy luận gì, liên quan đến thần tiêngì.
Cừu thiếu chủ ho sặc sụa: "Nàng sinh? Hai người chúng ta?"
Lãnh Bằng Cơ liếc hắn một cái: "Cút!"
Cừu thiếu chủ bĩu môi: "Vậy nàng giúp làm sao? Hướng dẫn kỹ thuật? Bản thân nàng còn làmột người ngu ngơ đó.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Phong Vân thấy nam nữ vẫn có thể hòa thuận như thế này, rõ ràng lời lẽ không dễ nghe, lời nói loạn xạ, từ ngữ hổ báo, lại khiến người ta cảm thấy họ thật thuần khiết.
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ: "Huynh cứ nói đi, có được hay không?"
Cừu thiếu chủ, mặt mày ủ dột: "Ta nói không được thì có ích lợi gì? Nàng cũng đâu có trả lại hài nhi cho ta, quá lợi cho Mộ Dung Phong rồi, vừa nghĩ tới, tim gan ta đã đau nhói”.
Thẩm Phong Vân Vỗ vai hắn an ủi: "Biểu ca ta đã bị người hành hạ năm năm rồi. Không chỉ gan đau mà tim, gan, lá lách, thận, phổi không có chỗ nào mà không đau như vậy?
Cừu thiếu chủ hất tay hắn ra: "Ngươi đã càm ràm suốt cả dọc đường đi rồi, có thôi hay chưa? Ta chưa từng thấy nam nhân nào lải nhải như ngươi. Chả trách ngươi đường đường là thế tử gia Quốc Công phủ, đã lớn đến tuổi này rồi, vẫn chưa lấy được thế tử”.
Thẩm Phong Vân nhất thời đổ vỡ, quay mặt không để ý tới hắn. Không cần phải đề cập đến chuyện riêng của người khác.
Lãnh Băng Cơ đã nghe Mộ Dung Phong nói về chuyện của Thẩm Phong Vân, tuy tóm tắt dăm ba câu nhưng cũng hiểu được sơ sơ.
"Đầu óc hoàng đế lão gia tử hẹp hòi giống như mũi kim, chắc là đã ghi hận đệ. Đợi ta trở về Thượng kinh, ta sẽ giúp để đả động đến ông ta”.
Cừu thiếu chủ ở một bên châm chọc: "Đợi nàng trở về Thượng kinh, hoàng để biết là nàng đã gạt ông ta, còn không biết sẽ gọt giũa nàng thể nào nữa, nàng còn ở đó bận tâm, nói giúp cho người khác”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, hình như quả thật là như vậy, đột nhiên có chút lo âu. Có một lão gia tử lo lắng thừa thãi, làm con dâu cũng không dễ dàng.
Lúc này nàng mới nhớ tới việc chính: "Sau khi các người phá thành Bích Thủy, có từng nhìn thấy hắc y nhân che mặt đó không?"
Thẩm Phong Vân lắc đầu: "Người này xuất quỷ nhập thần, là một nhân vật tầm cỡ”