Hoàng đế lão gia tử ngồi ngay ngắn sau án thư, nhìn thấy hắn bèn cười một tràng dài, gác chiếc bút lông trong tay lên giá bút, thoạt nhìn qua thấy tâm tình quả là không tệ.
Thẩm Phong Vân tiến đến quỳ trên mặt đất, Hoàng đế lão gia tử nồng nhiệt tiếp đón, tỏ ý miễn lễ, sai hắn bình thân: “Lần này tới Dự Châu cứu nạn, thật vất vả cho đứa trẻ là con. Lại còn giúp trẫm tìm được Băng Cơ cùng tôn tử, không thể không kể công lao”
Một tiếng “đứa trẻ”, quả là khiến cho Thẩm Phong Vân được sủng mà lo. Tuy đã cúi thấp đầu nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được lòng ưu ái của trưởng bối.
“Đây đều là bổn phận của Phong Vân, may mà không phụ sự ủy thác của thánh thượng”
Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Trẫm vẫn luôn thưởng phạt phân minh, con cũng không cần quá khiêm tốn, trẫm nhất định phải thưởng”
Ngay sau đó liền đem một đạo thánh chỉ vừa mới nghĩ ra ban cho hắn.
“Thẩm Phong Vân tiếp chỉ.”
Thẩm Phong Vân vừa có chút lo lắng, lại có chút hồi hộp phấn khích, không biết là có ý gì, phải chăng là thăng quan phát tài?
Hắn cung kính nhận lấy nâng trên tay, sau khi được Hoàng đế cho phép, liền mở tờ thánh dụ, chỉ liếc qua một cái liền cảm thấy lòng mừng đến phát điên, lòng bàn tay toát mồ hôi ròng ròng”.
Đây rõ ràng là một đạo thành chỉ tứ hôn, đối tượng ban hôn không ai khác là mình và
Mộng ước tha thiết bao lâu nay, rốt cục Hoàng đế lão gia tử cũng khai ân, chấp nhận hắn trở thành con rể, thật không dễ dàng, Thẩm Phong Vân suýt chút nữa lệ nóng vương tròng.
Hoàng để lão gia tử trộm chớp đôi mi mắt, để ý từng phản ứng của hắn, khẽ họ một tiếng: “Trẫm cũng không biết rốt cuộc nên thưởng cho con cái gì. Con vốn đã là thế tử quốc công phủ, quyền thế tiền tài đều không thiếu, nghĩ tới nghĩ lui, trẫm quyết định thành toàn giúp con, đem Lục Vụ công chúa trẫm yêu thương nhất gả cho con. Ý con thế nào?”
Thẩm Phong Vân vừa mới đứng dậy, liền vén vạt áo “Phù phù, lại quỳ xuống: “Vị thần đa tạ Hoàng thượng tứ hôn”.
Quả thực, người lao tâm, trời không phụ, nếm mật nằm gai, cuối cùng mỹ nhân Lục Vụ cũng thuộc về ta.
Hoàng đế lão gia tử đến bên ân cần nâng tay: “Con cũng đừng vội tạ ơn quá sớm, ngay bây giờ vẫn còn một việc khó”
“Xin Hoàng thượng phân phó” Thẩm Phong Vân khí thế nhiệt tình, dù là núi đao biển lửa cũng dám xông pha một phen.
“Việc ấy chính là đạo thánh chỉ này rõ đã viết xong rồi, trẫm nghĩ ngay xem ngọc tỷ để đầu, kết quả đột nhiên phát hiện không thấy ngọc tỷ đâu cả”
“Không thấy ngọc tỷ?”Thẩm Phong Vân phảng phất ý không dám tin.
“Đúng thế, vốn dĩ đang yên đang lành còn đó, lại không cánh mà bay mất”
Thẩm Phong Vân nhất thời kinh sợ mà toát hết mồ hôi, ngọc tỷ không cánh mà bay, án này không phải chuyện nhỏ! Hoàng thượng sẽ không cứ vậy mà phái mình đi tra án chứ?
“Không thấy từ khi nào rồi?”
“Chính vào lúc sau khi Phong vương phi tiến cung, trẫm liền phát giác không thấy nữa”
Lời này không phải ý ẩn ngoài lời hay sao? Thẩm Phong Vân trong phút chốc cũng không dám tùy tiện tiếp lời.
Hoàng đế lão gia tử tiếp tục nói: “Nghe nói con cảnh khuyển của con càng ngày càng lợi hại rồi, tìm kiếm một khối ngọc tỷ không phải dễ như ăn kẹo hay sao?”
Thẩm Phong Vân lòng nghẹt cứng lại, khéo léo đáp lời: “Cái mũi của chó tuy rằng rất tinh, nhưng kỳ thực cũng không tới mức thần kỳ như thế, hơn nữa cũng dễ bị những yếu tố bên ngoài tác động gây nhiễu loạn. Trong cung rộng lớn như thế, nếu muốn tìm được một khối ngọc tỷ nhỏ như vậy, quả không dễ dàng ạ”.
Hoàng để hơi nghiêng nghiêng thân người về phía trước, khuôn mặt toát lên vẻ giảo hoạt: “Trẫm nghi ngờ ngọc tỷ bị Phong vương phi trộm đi.”
Thẩm Phong Vân giật mình, suýt chút nữa bắn người khỏi mặt đất.
Khe khẽ nheo con mắt liếc nhìn Hoàng đế lão gia tử, thấy người cười gian như cáo trộm được gà, nếu nói cho nghiêm túc thì như tẩu câu chuyện hài, nếu xem như vài câu bông đùa thì ngược lại chính là việc nghiêm túc!
Đánh cắp ngọc tỷ, đây là chuyện có thể đem ra đùa đấy phỏng?
Biểu ca biểu tẩu không dễ dàng gì vừa mới gương vỡ lại lành, lão gia tử người lại chọc phá từ bên trong, rốt cuộc là có ý gì?
Biểu tẩu sao có thể trộm nguyên một khối ngọc tỷ từ chỗ của người được? Khụ khụ, không được, nói thế đúng là có hơi bất kính, sao dám nói ra miệng chứ? Hình như không đúng lắm, biểu tẩu hành sự, luôn luôn vượt khỏi suy tính của người khác. Vậy cũng không thể chứ?
Thẩm Phong Vân nhất thời vận dụng hết tốc lực của não bộ, trong nháy mắt phân tích rất nhiều khả năng có thể xảy ra, kết hợp quan sát biểu cảm của Hoàng đế lão gia tử, hắn đoán, lão gia tử lần này muốn nắm thóp được điểm yếu của Lãnh Băng Cơ.
Trước đây từng phong thanh nghe nói Hoàng đế lão gia tử thích hãm hại con cháu nhà mình, hắn còn một mực không tin, hiện giờ là chính mình trực tiếp được chứng kiến, Lục Vu rõ ràng là bị người gài rồi. Tình yêu thương của lão gia tử, đúng là quá khác người thường.
Vậy thì, còn cưới được Lục Vụ nữa hay không? Cho dù cưới về được rồi, bản thân mình chắc cũng bị gài cho sập hố. Mà không đúng, mình cũng từng bị hại rồi, may mắn không đột tử ở thành Dữ Châu.
Thẩm Phong Vân không chút do dự: “Thần có thể đảm bảo, việc này không chút dính dáng gì đến Phong vương phi”
“Ngươi lấy cái gì ra đảm bảo?”
Vừa rồi Thẩm Phong Vân cũng không phải vô duyên vô cớ lấy đầu mình ra đùa giỡn: “Lấy nhân phẩm của Phong vương phi ra đảm bảo
Tính ra đứa trẻ này cũng không phải kẻ ngốc, Hoàng để lão gia tử cười tủm tỉm nói: “Chi bằng hai ta cược một ván đi. Trẫm cược ngọc tỷ này nằm trong tay Phong vương phi. Về phần đánh cược thế nào.”
Người chỉ vào đạo thành chỉ trong tay Thẩm Phong Vân: “Từ thánh chỉ này tạm thời cứ giữ lại trong tay người đi, trẫm cho người thời gian trong vòng một ngày, mặc kệ người dùng cách gì, phải tìm được ngọc tỷ trở về, người tự đóng ẩn lên trên, tờ thánh chỉ này nghiễm nhiên thành sự thật.