Lục Vụ đứng một bên nhìn, bất chợt rùng mình một cái, Tam tẩu nhà mình không khỏi quá biết diễn rồi, vẻ mặt như từ mẫu ấy, người không biết e rằng sẽ nghĩ hai người tỷ muội, à không, mẫu nữ tình thâm chứ.
Quả thật, Lãnh Băng Cơ thấy hài tử nhà mình không nghe lời, lập tức trở mặt, trực tiếp dùng vũ lực.
Nàng, mắt lanh lẹ đi lên hai bước, vươn tay bắt được bàn tay Cẩm Ngu đang cho đôi mắt, đầu ngón tay bên tay khác thì nhúng một giọt nước trong chén trà rồi trực tiếp bôi lên mí mắt nàng.
Tay Lãnh Băng Cơ đã từng luyện tập, tất nhiên Cẩm Ngu không thể ngăn cản nổi, vật tay một mình nàng đối đầu với hai nàng cũng không thành vấn đề.
Cẩm Ngu lại vội vàng không kịp chuẩn bị, sợ hãi kêu một tiếng thê thảm, lập tức che mắt, khom lưng gục xuống: “Đau quá! Đau chết mất!”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Người ăn vạ cũng phải phân rẽ phải trái, mọi người đều biết, đây chẳng qua là nước lá liễu, cho dù không thể trị khỏi tật ở mắt của người, nhưng chắc chắn cũng không có tính kích thích gì cả. Thế nào? Hay là để ta giúp Cẩm Ngu quận chúa người kiểm tra måt?"
Cẩm Ngu đau đến mức ngồi xổm xuống, hai vai co rúm lại, cắn chặt hàm răng, giả bộ cũng rất giống, cứ như là Lãnh Băng Cơ vừa mới khoét trong mắt nàng vậy.
Có chuyện Lục Vụ vừa rồi, tất cả mọi người đều sinh lòng nghi ngờ với đôi mắt của nàng, lúc này không ai đồng tình cả.
Hoàng đế cũng đã biết rõ trong lòng từ trước, trầm giọng sai bảo: “Dìu Cẩm Ngu quận chúa đứng lên. Mở to mắt cho Phong vương phi xem thử”.
Cẩm Ngu không dám làm trái thánh ý, được cung nhân đỡ lấy chậm rãi ngồi dậy, thả tay xuống rồi lau nước mắt giàn dựa trên mặt, run rẩy mở mắt ra.
Tựa như bươm bướm nghỉ chân trên đầu cành chậm rãi vươn cánh, vén hàng mi cánh bướm lên, một đôi mắt lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh, sinh động linh hoạt, nào còn đờ đẫn như vừa này? Bất kể là ai thấy cũng có thể xác định ngay lập tức, đây tuyệt đối không phải đôi mắt của một người mù.
Trong Khang Đình Cung lập tức vang lên tiếng nghị luận khe khẽ.
Mọi người đối mặt với biến chuyển đột nhiên này, có phần kinh ngạc. Phải biết, trước kia nếu người nào bị mù mắt, muốn khôi phục thị lực chỉ có thể dựa vào ý trời. Thế mà Lãnh Băng Cơ có thể chữa mù mắt? Mấy giọt nước lá liễu và nước mắt trâu đã có thể hóa mục nát thành thần kỳ,rốt cuộc là bản lĩnh gì?
Ngay cả vương tử Mạc Bắc ở một bên cũng nhìn ngây người.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ lại vang lên tiếng “Lộp bộp”.
Trước kia Cẩm Ngu không phải như vậy. Tuy đôi mắt của nàng cũng xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không có thần thái quyến rũ như thế. Sự linh động này khiến Lãnh Băng Cơ không tự chủ được mà nhớ tới Linh bà. Không phải trước kia đôi mắt của Linh bà đã tràn ngập linh khí như vậy sao?
Tại sao lại thế chứ?
Hoàng để ho nhẹ một tiếng, trong lòng đã có cân nhắc. Cẩm Ngu này rõ ràng là rắp tâm bất chính, người như thế không thích hợp tiếp tục ở lại bên cạnh Mộ Dung Phong. Hắn cũng không vạch trần ngụy trang lúc trước của Cẩm Ngu: “Xem ra, bài thuốc này của Phong vương phi thật là đúng bệnh. Khôi phục được thị lực rồi, rất đáng mừng đấy, đúng là song hỷ lâm môn”
Trong điện toàn là tiếng chúc mừng.
Hoàng đế còn đang do dự không biết nên mở lời với Am Đạt vương tử như thế nào. Dù sao, ban đầu người mình muốn đưa đi hòa thân là Lục Vụ công chúa, hiện tại xuống thành quận chúa, sao có thể cứu vãn không để lại dấu vết chứ?
Ngoài điện đột nhiên truyền đến nhiều tiếng hộ kinh ngạc.
Có nội thị gấp gáp chạy vào, bẩm báo Hoàng đế: “Khởi bẩm hoàng thượng, trong Thiên Lý trì đối diện Khang Đình Cung chợt xuất hiện dị tượng”
“Dị tượng gì?”
Trong đại điện cũng lập tức lặng ngắt như tờ, chờ đợi nội thị bẩm báo.
Mọi người luôn rất mê tín với một số cảnh tượng khác thường siêu tự nhiên, nhất là đối với đế vương, một chút hiện tượng trời ban càng liên quan đến sự hưng thịnh của quốc gia, giang sơn vững chắc.
“Trong Thiên Lý trì đột nhiên dâng lên rất nhiều sương mù trắng xóa, giống như hơi nóng bốc lên, lượn lờ trên mặt nước mãi không tiêu tan, vô cùng hùng vĩ”.
"Ồ?” Hoàng để kinh ngạc nhíu mày, không kịp hỏi thêm đã vội vàng rời khỏi ghế, đi xem trước cho thỏa chí: “Trẫm đi xem tận mắt”
Tất nhiên đám người cũng không kìm nén được lòng hiếu kỳ, đi theo sau lưng Hoàng đế, cùng nhau ra khỏi Khang Đình Cung, giương mắt lên nhìn, ai cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
Thiên Lý trì ở đối diện cũng không lớn, chẳng qua là một ao nước do người tạo ra, trong đó nuôi chín trăm chín mươi chín con cá chép, giữa hồ còn có núi giả đứng vững, chỉ là nơi trang trí.
Hiện tại, trên mặt hồ vẫn còn có sương trắng dường như là bốc lên từ dưới mặt hồ, lượn lờ trên mặt hồ không tiêu tan, khiến cho hồ nước và núi giả này mờ mịt hư ảo tựa như Bồng Lai tiên cảnh, khiến người mê mẩn.
Mọi người líu lưỡi sợ hãi thán phục: “Đây là tiên khí, Bồng Lai tiên khí”
“Chưa bao giờ thấy cảnh hùng vĩ hư ảo như thế, có thể thấy được, Bồng Lai tiên cảnh cũng không phải là lời đồn, quả thật là có cảnh này”