Lãnh Thanh Hạc thấy phần lễ vật kia không đề tên thì lập tức hoài nghi, Lãnh Băng Cơ vẫn còn sống.
Nhưng mà ngày đại hôn đó quá lộn xộn, tân khách chúc mừng gần như chặn hết cổng vào Tướng phủ, hắn ta không biết phần lễ vật này rốt cuộc là do ai đưa tới, cũng không cách nào truy xét được, cho nên chỉ có thể cất giữ niềm hy vọng cháy bỏng ở trong lòng.
Hắn ta biết, Băng Cơ như vậy là đang trốn tránh ai.
Thấy giá trị món lễ vật kia không hề rẻ, có lẽ nàng trải qua cuộc sống rất tốt.
Lãnh Thanh Hạc đồng tình với Mộ Dung Phong, nhưng mà đau lòng muội muội của mình hơn, lòng mang oán giận đối với Mộ Dung Phong.
Cho nên, ai hắn cũng không nói, bao gồm Lãnh tướng và cả Mộ Dung Phong.
Khi Tiểu Vân Triệt từ trên trời rơi xuống, trở về Thượng Kinh, vào Hoàng cung, nhận được tin tức của Lãnh Băng Cơ, hắn ta vẫn trông mong Lãnh Băng Cơ trở về. Hôm nay, cuối cùng cũng đã đến ngày này.
Nếu không phải đang ở trên phố lớn, hai người thật sự muốn ôm đầu mà khóc, trút hết những mong nhớ trong vòng năm năm này.
Cừu Thiếu Chủ chọc Lãnh Băng Cơ: "Chuyện mừng như thế, khóc cái gì? Sao lại trở nên giống nữ nhân thế kia?"
Lãnh Băng Cơ quay sang trừng mắt nhìn hắn ta một cái, chỗ nào của ta không giống nữ nhân?
Bốn đại cữu ca của Sở gia cũng "ha ha"khuyên bảo: "Đúng vậy đúng vậy, xa cách đã lâu mới được gặp lại, tất cả đều cực kỳ vui mừng”
Lãnh Thanh Hạc chớp chớp mắt, ép nước mắt vào trong: "Chúng ta về nhà nhé? Phụ thân đã giao phó huynh nhất định phải đón muội về phủ trước.”
Lãnh Bằng Cơ gật đầu: "Vâng, về nhà”
Vu phó tướng ở sau lưng nhất thời không vui: "Vương phi nương nương, Vương gia nhà ta vẫn còn ở trên cột cờ chịu đựng khổ sở mệt mỏi”.
Lãnh Thanh Hạc cũng quên mất chuyện này, nhất thời dừng bước, thăm dò ý kiến của Băng Cơ.
Dưới chân Băng Cơ không hề dừng lại: "Lúc đi ta đã viết hưu thư. Hoàng thượng cũng đã mở miệng vàng ngự chuẩn, hiện tại ta chỉ là nữ nhi của Lãnh gia, không được Hoàng thượng truyền gọi, nào có tư cách vào cung? Phong vương gia kia, ta không cứu được. Nếu không người hãy đi tìm người khác, ví dụ như Huệ phi nương nương, Hoàng thái hậu. Ta theo ca ca đi về nhà trước”
Lời này có tình có lý, hiện tại trên danh nghĩa, Lãnh Băng Cơ quả thật không dính dáng gì đến Mộ Dung Phong. Dẫu sao bây giờ mộ chôn di vật của người ta còn đang ở bên cạnh nghĩa địa của Lãnh gia kia kìa.
Vương gia nhà hắn đuổi theo thê tử ngàn dặm, chạy đến gãy chân, mệt đến phờ phạc, còn rầm rộ ẩu đả với người khác, sao chỉ trong chớp mắt đã trở thành một người độc thân, phụ mẫu không thường?
Suy nghĩ của Lãnh Thanh Hạc thông suốt, hắn biết ngay lập tức, Lãnh Băng Cơ như vậy là lạt mềm buộc chặt, không gấp gáp được, vỗ vỗ bả vai Vu phó tướng: "Ta cảm thấy muội muội ta nói có lý, chi bằng, người vào cung van xin Thái hậu nương nương xem sao?"
Một phó tướng nho nhỏ như ta, cũng phải có tư cách vào cung mới được.
Vụ phó tướng không vui một trận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương phi nhà mình trong sự vây quanh của mọi người, được đón về Tướng phủ.
Lãnh tướng giống như hoàn toàn tỉnh ngộ vậy, trong năm năm này, ông ta không hề tái giá, cũng không để Tiết di nương phù chính, sống thanh tâm quả dục.
Sở Nhược Hồ vừa vào Tướng phủ, có Tướng quân phủ làm chỗ dựa, hơn nữa tính tình vốn đanh đá lanh lẹ, lập tức nhận lấy quyền hành trông coi Tướng phủ, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tướng phủ hiện tại, cũng là nửa nhà của Lãnh Thanh Hạc. Hắn ta phân phó hạ nhân, chuẩn bị nước ấm cho Lãnh Băng Cơ tắm, dọn dẹp lại khuê phòng, sắp xếp chỗ ở cho Cừu Thiếu Chủ, sau đó mang rượu và thức ăn lên, định đón gió tẩy trần cho Lãnh Bằng Cơ.
Lãnh tướng nghe nữ nhi của mình hồi kinh, tiến hành đồng bộ với Lãnh Thanh Hạc, để hắn ta tiếp đón ở cổng thành, còn mình thì ở trong cung giương mắt đợi hết nửa ngày.
Sau đó đi tìm hiểu tin tức từ thị vệ thông báo thì mới biết, Lãnh Băng Cơ không hề trở về Vương phủ, mà trực tiếp đến Tướng phủ, hơn nữa còn mang theo nam nhân khác.
Trong lòng thầm khen một tiếng thông minh, ông ta len lén nhìn phản ứng của Hoàng đế.
Lúc đó sắc mặt Hoàng đế không tốt, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, chóp mũi hừ nhẹ một tiếng, quai hàm cũng bạnh ra.
Được xem là con giun trong bụng của Hoàng đế lão gia tử, sao Lãnh tướng có thể không hiểu tâm tư Hoàng đế? Ông ta vốn không hề do dự, lần này tuyệt đối không thể vì nước quên thân mà làm đồng phạm được, nhất định phải bảo vệ nữ nhi nhà mình.
Ông ta xoay mặt đi, giả vờ ngây ngốc, xem như không biết.
Hơn nữa, ông ta rất sốt ruột, không thể chờ đợi thêm mà muốn trở về Tướng phủ ngay.
Một, thật sự nhớ nữ nhi.
Hai, phải nhanh chóng để lộ tin tức cho nữ nhi, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm sao để tiếp chiêu của Hoàng đế lão gia tử.
Ba, suy cho cùng ngoại tôn cũng là của người khác, ông ta muốn ôm tôn tử ruột.
Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hồ đã thành thân lâu như vậy, vẫn luôn không có động tĩnh gì. Mỗi lần mình thúc giục, Lãnh lúc nào Thanh Hạc cũng nói không vội không vội.
Hắn ta không vội, nhưng mà Lãnh tướng vội. Chẳng lẽ vết thương ban đầu của Lãnh Thanh Hạc khiến cho hắn không thể sinh được?Y thuật của Lãnh Băng Cơ tốt như vậy, nhất định có thể trị hết, mình thì sẽ có hy vọng ôm tôn tử rồi.
Ông ta vội vã trở về Tướng phủ, bảo Lãnh Băng Cơ lập tức kiểm tra cho hai phu thể Lãnh Thanh Hạc!
Cho nên ông cũng không thèm ở lại an ủi cấp trên của mình, không đợi Hoàng đế hả miệng chỉ trích, đã tìm một cái cớ cáo lui trước.
Trong tay hắn cầm một miếng bánh đậu, cắn một cái, chép chép miệng, cố ý làm Mộ Dung Phong thèm thuồng.
Hắn quả thực không nghĩ ra, tại sao Hoàng gia gia nhà mình lại trói phụ thân lại.
Chẳng lẽ, đánh nhau không đúng sao? Mình đánh nhau sẽ bị mẫu thân cho chổi lông gà, phụ thân đánh nhau, cũng sẽ bị phụ thân của hắn dạy dỗ?
Mộ Dung Phong và nhi tử nhà mình mắt lớn trừng mắt nhỏ, thấy điểm tâm của ở trong tay hắn, trong lòng Mộ Dung Phong bực bội. Cứ như vậy oai phong của mình không còn sót lại chút gì ở bên cạnh nhi tử, sau này còn lập uy thế nào? Được nhi tử sùng bái thế nào?
Tiểu Vân Triệt ngồi mệt, đứng lên, nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào trong miệng, ngước cổ có hơi chua nói: "Thúc thúc thật sự là phụ thân ruột của con sao?"