Tân nương phải giữ cho đôi chân của mình không được chạm đất, cũng không thể mang theo số mệnh của nhà mẹ đẻ, vậy nên, để sư huynh đưa dâu là tập tục của người Thượng Kinh.
Lần trước xuất giá, Lãnh Thanh Hạc bởi vì bệnh tật triền miên mà không nhìn nàng lấy một cái, huống chi là bế nàng lên kiệu. Lãnh Bằng Cơ đặt cánh tay lên vai Lãnh Thanh Hạc, đồng thời duỗi ra ngón tay mảnh mai như ngọc thông ôm lấy cổ Lãnh Thanh Hạc, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Sư huynh”
Thực ra, đây chính là điều mà cả hai người đều cảm thấy tiếc nuối. Hôn lễ của Lãnh Thanh Hạc, Lãnh Băng Cơ cũng không tham gia, lần này coi như thoả mãn được tâm nguyện của cả hai huynh muội.
Thật hạnh phúc khi một sự huynh luôn quan tâm và cưng chiều mình.
Lãnh Thanh Hạc từng bước từng bước vững vàng cõng nàng đi xuống bậc thềm, không hề vội vã.
Mộ Dung Phong đặt Tiểu Vân Triệt trên tay xuống, đỡ lấy Lãnh Băng Cơ từ lưng của Lãnh Thanh Hạc và ôm nàng vào lòng.
“Lãnh Băng Cơ cứ giao cho ta. Đại ca, huynh đừng lo lắng quá, cả đời này, Mộ Dung Phong ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, dù khát nước ba ngày cũng chỉ lấy một gáo, yêu thương nàng đến tận xương, quan tâm nàng từ những điều nhỏ nhất, hiệu nàng bằng cả tấm lòng, thà phải quay lưng lại với cả thế giới chứ quyết không phụ nàng”
Lời thề của đấng nam nhi, âm vang hữu lực, âm điệu mạnh mẽ, nhận được một làn sóng trầm trồ khen ngợi từ bốn phía.
Sẽ không có ai nghi ngờ về tính chân thực trong lời thề này của Mộ Dung Phong, năm năm cô đơn và nhớ thương cũng đủ để chứng minh, người đàn ông quyết đoán mà trọng tình trọng nghĩa ấy có thể nói được, làm được.
Những thiếu nữ mới chớm tuổi dậy thì lần đầu biết yêu, những người phụ nữ mới lập gia đình, hay cả những đại thẩm hơi lớn tuổi một chút, vậy mà đều bị cảm động tới mức rơi nước mắt, thổn thức không thôi.
Ai cũng biết Phong vương gia kể từ sau khi Phong vương phi bỏ đi thì hắn không cho phép bất kì phụ nữ nào đến gần mình ba thước, đều cho rằng hắn là kẻ máu lạnh. Những ai mà ngờ được, hắn lại chiều chuộng Phong vương phi đến mức này, ai mà không ghen tị cơ chứ?
Đáng tiếc, trong thiên hạ không còn Mộ Dung Phong thứ hai, mà bản thân cũng không có phúc trở thành Lãnh Băng Cơ. Hôn lễ đẹp như một giấc mơ này, rốt cuộc cũng chỉ là giấc mơ khiến người khác phải ghen tị chứ không thể nào có được.
Mà Lãnh Băng Cơ lúc này vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, trong lòng hừ nhẹ một tiếng: Sợ là ngươi nhờ người khác viết ra bản thảo, học thuộc lòng rồi đến đây lừa gạt nước mắt của người khác phải không?
Lãnh Thanh Hạc lưu luyến không rời bế Lãnh Băng Cơ lên kiệu hoa.
Mộ Dung Phong chắp tay từ biệt, ôm Tiêu Vân Triệt cưỡi lên lưng ngựa, hăng hái dẹp đường hồi phủ.
Tiểu Vân Triệt kinh ngạc đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, ngửa mặt nhìn Mộ Dung Phong: “Bảo sao thúc thúc có thể lừa được mẫu thân con tới tay, hoá ra thúc thúc còn biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, lợi hại hơn cả Cừu phụ thân. Con thấy cả cữu cữu cũng rớt nước mắt rồi”
Mộ Dung Phong lúc này cũng có điểm ngượng ngùng, lúc đó nhất thời xúc động liền một mạch nói thẳng ra những lời trong lòng, bây giờ nghĩ lại đúng là sến súa muốn chết, sợ là nếu truyền ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.
Hắn ôm lấy “cục thịt viên”ở trong lòng: “Cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt, đây là lời nói từ tận đáy lòng của phụ thân. Về sau, con và mẫu thân con chính là trách nhiệm để phụ thân gánh vác và bảo vệ suốt đời”.
Tiêu Vân Triệt gật đầu: “Con cảm thấy thúc thúc cũng có chút ưu điểm, nên con quyết định chính thức bắt đầu khảo hạch, nếu thúc thúc vượt qua được, con sẽ dập đầu nhận người làm phụ thân”
Tuy là Tiểu Vân Triệt đã nhận tổ quy tông, nhưng đứa nhỏ này chung quy vẫn không cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng phụ thân, đúng là nể mặt mà. Những lời này nói ra có chút thiếu đòn, lão tử làm phụ thân ngươi, còn cần ngươi phê chuẩn?
Hắn dẫn quân giết giặc, anh dũng uy phong cũng không chinh phục được đứa nhỏ này, vậy mà muốn đứa nhỏ này nhận cha,hắn lại phải dựa vào thủ đoạn lừa gạt một conuong?
Ngày đại hỉ, thôi, không so đo.
Kiệu hoa đã đến Phong vương phủ - nên nói là phụ cận - liền không đi nổi nữa, bị một đám hán tử trong quân doanh cản lại.
Mọi người chặn đường lớn chất như nêm cối, bày binh bố trận, cũng ngăn lại cả con ngựa cao to của Phong vương gia. Mà người đứng đầu không phải ai khác, chính là Thẩm Phong Vân.
Thẩm Phong Vân oai phong lẫm liệt đứng ở chính giữa, tay cầm ngân thương, một thân bạch y không vướng bụi trần càng làm nổi bật phong thái công tử như ngọc của hắn.
Hắn nhìn về phía Mộ Dung Phong khiêu mi: “Nàng dâu này vốn là do tạm quân tướng sĩ đồng tâm hiệp lực cướp về từ Nam Chiếu, không thể chỉ hời cho một mình Phong vương gia người được. Hôm nay phải thương lượng cho rõ”
Tiểu Vân Triệt hưng phấn đến mức không thể ngồi yên trên ngựa, có náo nhiệt để hóng này.
Hôm nay tâm trạng Một Dung Phong cực kì tốt: “Thương lượng như nào?”
“Chúng ta vốn định đêm nay "náo động phòng”, đáng tiếc, ở đó mặt đất quá nhỏ, tay chân di chuyển không tiện, lại không muốn trì hoãn ngươi cũng chị dâu động phòng hoa chúc. Cho nên, các huynh đệ bày trận ở chỗ này, hoặc là thưởng tiền, hoặc là, mang theo chị dâu vượt qua cửa ải của chúng tôi.
Dĩ nhiên nếu vượt qua trận địa này thất bại thì các huynh đệ cũng không khách khí, dù sao trên làm dưới theo, Phong vương gia người biết đoạt hôn, thì chúng ta cũng theo đó mà học. Đến lúc đó sẽ cướp chị dâu đi, người cầm tiền chuộc đến mà đổi”. truyện đam mỹ
Ba ngày sau kết hôn khách đến chúc không chia thân phận tôn ti, huống hồ đám hán tử ngày đều là người quen của Lãnh Bằng Cơ, vậy nên đùa dai như thế là chuyện thường tình.
Ngẫm lại Một Dung Phong lần trước thành thân, luôn đeo lên một luôn mặt u ám, mang theo toàn thân sát khí, ai dám mở miệng ra trên một câu vui đùa? Đều thức thời mà trốn ở thật xa, khó có được hôm tâm tình tốt, không khi dễ hơn chút thì sao có thể được?
Mộ Dung Phong sờ sờ trên người, trong không, quay lại hỏi Băng Cơ đang ở trong kiệu: “Ta không mang bạc, chúng ta chịu thua hay là xông đây?
Có tướng sĩ còn nói đùa một cách sâu xa: “Ta đoán là vương gia của chúng ta thích ăn mềm, còn vương phi thích ăn cứng”
Một đám người hiểu ý cười vang, cả đầu toàn là ý xấu.
Thẩm Phong Vân khoé môi dần nhếch lên, dường như đã ngoác đến tận quai hàm, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, sau đó hướng về phía các huynh đệ vẫy tay một cái, vậy mà tất cả rút lui rồi.
Mộ Dung Phong có chút hoang mang: “Nàng nói gì với bọn hắn vậy?”
Lãnh Băng Cơ đã quay về kiệu ngồi ngay ngắn: “Ta nói, tiền mừng ngày hôm nay không cần bọn hắn đưa”
Một Dung Phong không tin, cảm thấy đám người này không dễ đuổi như vậy, nhất là tên Thẩm Phong Vân kia cứ cười cười, rõ ràng là đằng sau còn có ẩn ý xấu nào đó.
Nhất thời trong lòng cảm thấy hơi hơi hoảng sợ.
Bọn hắn sẽ không phải thực sự muốn náo động phòng đấy chứ? Không được, phải nghĩ cách thôi.