Tứ di nương ngày thường luôn chịu đựng nhẫn nhục, bây giờ ngay cả tâm tư giết người cũng có.
Nhưng cuối cùng lại không thể khuất phục trước sự thị uy của Lãnh Băng Nguyệt. Cho dù là còn ân tình năm đó với Kim Thị, nhưng qua rồi thì vẫn có thể xóa bỏ toàn bộ.
Bà ta từng là đào vũ, có kinh nghiệm dày dặn, muốn sát hại một tiểu nha đầu không hề có sự đề phòng cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Tri Thu chui đầu vào rọ.
Bà ta giống như một thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, ẩn trong bóng tối, tìm kiếm thời cơ thích hợp để ra tay, thấy Tri Thu cuối cùng cũng lấy được ngọc bội của Lãnh Thanh Kiêu, lập tức xông tới, dùng khăn ướt siết chết Tri Thu, sau đó cướp đi ngọc bội, đẩy nàng ta xuống nước, xây dựng hiện trường chết đuối giả.
Bà ta cho rằng, mình đã được giải thoát rồi. Ai ngờ, phong ba lúc này mới bắt đầu.
Chỉ cần Lãnh Băng Nguyệt giữ lời, buông tha cho con mình, tìm cho nàng ta một người đứng đắn, trong sạch thì bà ta không còn sợ gì nữa.
Phía sau vang lên một tiếng kẽo kẹt, cửa mở ra, cắt ngang suy nghĩ của bà ta.
Bà ta xoay người, Lãnh Băng Nguyệt rời khỏi phòng Lãnh Thanh Kiêu, nhìn thong dong hơn rất nhiều.
“Thanh Kiêu nói nó cũng không nói gì với Lãnh Băng Cơ, tất cả đều là do Lãnh Băng Cơ tự mình suy đoán, càng không biết bà là người ra tay. Ta đã dặn dò nó, sau này tránh xa Lãnh Băng Cơ một chút. Bà cũng không cần lo lắng đề phòng, có tật giật mình lại khiến người ta thêm nghi ngờ.”
Tứ di nương gật đầu ói: “Như vậy là tốt nhất.”
“Ta ở thôn trang xa xôi , cho dù Lãnh Băng Cơ có nghi ngờ ta, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào. Cho dù điều tra tới bà…”
Tứ di nương rùng mình một cái: “Nô tỳ hiểu rõ, tất cả đều là chủ ý của một mình ta, có xích mích với Tri Thu từ trước, ngày ấy gặp mặt đã xảy ra tranh chấp, trong lúc tức giận bèn ra tay.”
Lãnh Băng Nguyệt hài lòng gật đầu: “Vẫn là tứ di nương hiểu chuyện, mấy ngày trước nói đùa với bà vài câu mà tuyệt đối đừng để trong lòng. Dưỡng mẫu của con gái cả của bà đã tìm cho nàng ấy một gia đình giàu có, trung hậu, thành thật, sính lễ đều có rồi, chờ ngày lành tháng sau là thành thân. Đến lúc đó bà cũng không cần lo lắng nữa.”
Tứ di nương ngẩng mặt lên nói: “Vậy nô tỳ có thể nhìn một chút không? Bao nhiêu năm như vậy, ngay cả dáng vẻ của con gái nô tỳ cũng chưa từng được nhìn qua.”
“Bà muốn nhận con sao?”
“Không nhận, không nhận, chỉ cần con bé sống tốt là được rồi, hà tất phải tạo sóng gió chứ?” Tứ di nương lập tức phủ nhận.
Lãnh Băng Nguyệt dường như đã dự liệu sẵn: “Chờ chuyện này qua đi, nói gì cũng được.”
Trong lòng Tứ di nương lại dâng lên cảm giác hy vọng, chỉ là, khi nào chuyện này mới qua đây?
Tứ di nương trở lại, trước mặt Lãnh Tướng cầm trong tay một cuốn sổ kịch, thấy bà ta tiến vào, bèn thuận tay đưa cho bà ta.
“Tiết di nương vừa sai người đưa tới, bảo ta đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu không có ý kiến gì, buổi chiều gánh hát sẽ dẫn người vào phủ, dựng sân khấu kịch lên. Ta cũng không có nghiên cứu về mấy chuyện cũ rích này, Tiết di nương nói nàng là người thạo nghề, nàng tới xem đi.”
Tiết di nương có chút chột dạ, đặc biệt là hai tiếng thạo nghề của Tiết di nương nghe vô cùng chói tay, khiến bà ta cảm thấy có vẻ Tiết di nương đã biết gì đó.
Bà ta cười gượng nhận lấy, nhìn sơ qua cuốn sổ kịch kia, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Thiếp nghe nói, gánh hát này cũng bình thường, không có trụ cột nào, còn không bằng Lê Viên Xuân ở Thiên Kiều Nam thủ. Người ta là hoa đán chính, có tiếng tăm lẫy lừng, được mệnh danh là giọng ca vàng, đặc biệt vừa ra “Quý phi say rượu” nổi tiếng khắp Thượng Kinh.”
Lãnh Tướng nhíu mày: “Vậy sao nàng không nói sớm.”
“Những việc này đều do Tiết di nương quyết định, thần thiếp không dám lắm mồm, cũng chỉ dám nói trước mặt ngài thôi.”
Lãnh Tướng trầm ngâm một chút: “Dù sao thì lúc đó chúng ta cũng có nhiều khách khứa bên ngoài, vẫn nên chú ý một chút, đừng để người ta bắt bẻ được gì. Nếu đã không được vậy thì đổi đi. Lát nữa ta sẽ nói với Tiết di nương, dù sao cũng không mất công lắm.”
Lúc này Tiết di nương mới có chút yên lòng.
Bà ta sợ đến lúc đó gánh hát đi vào, Tướng phủ rộng như vậy, ngẩng đầu cúi đầu đều khó thấy, nhưng ngộ nhỡ gặp phải người quen, vạch trần quá khứ của mình ra thì không hay.
Còn có bầu gánh kia, là sư huynh của bà ta, miệng lưỡi không có cửa, ngộ nhỡ lại nói hươu nói vượn thì sao?”
Mặc dù bản thân bà ta không sợ, như còn Thanh Họa nữa. Nếu như xuất thân có vết nhơ, sau này nghị thân cũng không tìm được nhà tốt.
Lãnh Tướng sai người đi gọi Tiết di nương, bà ta lập tức trở về tiểu viện của mình. Tránh cho gặp mặt Tiết di nương lại nảy sinh lòng nghi ngờ.
Chuyện này như một khối u trong lòng bà ta, khiến cho tâm tư lúc nào cũng khó chịu, mang theo sợ hãi và bất an, có chút nuốt không trôi.
Cơm trưa bà ta cũng không ăn, lăn qua lăn lại trên giường, tinh thần uể oải.
Thanh Họa vừa trở về từ bên ngoài, đưa cho bà ta một phần điểm tâm: “Di nương, người nếm thử điểm tâm do đại tỷ làm đi, nghe nói gọi là bánh kem, ăn ngon lắm.”
Tứ di nương xoay mặt qua, uể oải ỉu xìu, hai mắt sưng đỏ.
Thanh Họa chậm rãi buông tay xuống: “Di nương, người làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Giọng nói mềm mại, vô cùng dễ nghe, bà ta nghe được cũng cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn.
Bà ta miễn cưỡng gượng cười: “Di nương không khóc, chỉ là cảm thấy cơ thể không khỏe, có lẽ là nhiễm phong hàn rồi.”
Thanh Họa giơ tay sờ trán bà ta rồi nói: “Di nương uống thuốc chưa?”
“Tứ di nương lắc đầu: “Không cần uống thuốc, lát nữa là khỏi thôi.”
Thanh Họa đặt bánh kem trong tay sang một bên, xoay người đi chạy về phía cửa: “Di nương chờ con một lát.”
“Con làm gì thế?”
Tứ di nương truy hỏi phía sau nhưng nàng ấy nhanh như chớp đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu.
Có điều chỉ trong chốc lát, trong sân đã có tiếng bước chân vang lên, Tứ di nương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thanh Họa nắm tay Lãnh Băng Cơ từ bên ngoài tiến vào, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Di nương ta gạt người, nói không cần uống thuốc, bệnh sẽ tự khỏi, ta không tin đâu.”
Tứ di nương lắp bắp kinh hãi, đứa nhỏ này sao lại tự ý đưa Lãnh Băng Cơ tới đây vậy chứ? Chính mình tránh né còn không kịp nữa.
Bà ta cuống quýt đứng dậy, rửa mặt trong chậu nước, day day thái dương, sau đó tới thỉnh anh.
Lãnh Băng Cơ bước vào trong phòng, đỡ bà ta dậy: “Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy. Thanh Họa nói với ta, cơ thể bà không thoải mái nên bảo ta tới đây xem một chút.”
Tư di nương cuống quýt nhăn mặt răn dạy: “Đứa trẻ này, sao có thể làm càn như vậy, có thế mà cũng kinh động Vương phi nương nương.”
“Đều là người một nhà, Tứ di nương việc gì phải khách sáo như vậy? Rốt cuộc bà không thoải mái ở đâu? Để ta bắt mạch cho bà?”
Lãnh Băng Cơ để ý sắc mặt Tứ di nương. Lập tức phát hiện ra, hẳn là bà ta vừa mới khóc, đôi mắt vẫn đỏ ửng, cái gọi là sinh bệnh có lẽ chỉ để dỗ trẻ con thôi.
Tứ di nương cúi đầu xuống không dám nhìn nàng: “Không có chỗ nào không thoải mái cả, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói một câu không ngờ nha đầu này lại coi là thật.”
Bà ta trả lời cho có lệ như vậy, Lãnh Băng Cơ đương nhiên cũng không tiện đào bới tới cùng.
Thanh Họa không yên tâm, phe phẩy cánh tay Tứ di nương nói: “Vậy người để tỷ tỷ xem cho vết mèo cào mấy ngày này đi?”
Vừa nói vừa kéo ống tay áo bà ta lên.