Hắn dẫn đầu năm mươi ngàn kỵ binh cưỡi ngựa lao thẳng đến Dự Châu, ước ao giá như sau lưng mọc ra đôi cánh để bay ngay tới trước mặt Lãnh Băng Cơ. Hắn cũng chẳng quan tâm tới chuyện trừng phạt thái tử Nam Chiểu, trước tiên phải ôm chặt lấy nàng, ai dám quấy rầy thì sẽ trực tiếp đánh cho kẻ đó tàn tật.
Khi hắn chạy từ kinh thành đến Hoài Châu, lần đầu tiên liên lạc được với người của Thẩm Phong Vân. Thân binh bị dáng vẻ lo lắng của hắn suýt nữa dọa sợ, lập tức kể với hắn rằng sau khi đuổi kịp, Cừu thiếu chủ đã chiến đấu với thái tử Nam Chiếu một lần. Tuy nhiên, đối phương có cao thủ bên cạnh, hơn nữa thêm cả Yêu Cửu am hiểu thuật trùng cổ gây khó dễ, hắn ta gặp chút thiệt thòi về độc trùng, đối thủ lại còn chạy trốn.
Không chỉ vậy, thái tử Nam Chiểu đã lo trước tính sau, lên kế hoạch đường rút lui xong xuôi từ lâu, kèm chặt hai bên Lãnh Bằng Cơ, sử dụng kế sách lặng lẽ chuồn mất rồi đi thẳng theo đường thủy.
Dựa vào phương hướng, chắc hẳn là đã chạy thoát về phía Nam Chiểu. Thẩm Phong Vân và Cừu thiểu chủ đã tụ họp lại, tìm kiếm một chiếc thuyền quan và đuổi theo đường thủy.
Vậy thì thật là phiền toái.
Thứ thật sự ngăn cách Dự Châu và Nam Chiếu chính là muốn sống nghìn núi. Nếu như thái tử Nam Chiếu đi theo đường dành cho quan lại thì dọc đường đi, cừu thiếu chủ vẫn có thể cho chim bồ câu bay đi truyền thư và sai người vây đuổi chặn đường. Tuy nhiên, hắn ta lại đang đi theo đường thủy, bốn phía rộng mở, chẳng có bao nhiêu ưu thế.
Năm mươi ngàn kỵ binh này của hắn tự nhiên cũng không thể trôi nổi trên mặt nước.
Mộ Dung Phong nghĩ ngợi một lúc, vì hiện tại hắn không hề biết manh mối gì về tên thái tử Nam Chiếu đó, đồng thời không biết con đường trốn thoát của hắn ta. Hắn ta đi theo đường thủy ngoằn ngoèo chuyển động liên tục, đúng là còn chẳng bằng để hắn đi thẳng tới Nam Chiếu trên đường dành cho quan lại. Nếu như có thể ngăn cản đối phương lại trước khi ra khỏi Thủy Vân. Quan là tốt nhất.
Tất nhiên, hắn hy vọng cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân có thể giải cứu Bằng Cơ sớm hơn thế.
Mộ Dung Phong lập tức hạ lệnh, đại quân tiếp tục đi theo hướng nam tiến thẳng về Nam Chiếu.
Trong suốt hành trình, Vụ phó tướng đi theo sau hắn bất kể ngày đêm nên đã mệt mỏi tới nỗi trợn tròn mắt.
Cũng đã biết rõ rằng làm thuộc hạ của Phong vương gia không dễ, chẳng phải vì công chuyện khó xử lý mà là bởi động một tí là như cổng thành bốc cháy, làm hại tới cả cá dưới ao.
Trước đây hai người cãi nhau, bản thân giúp đỡ đứng giữa phải chịu bực tức từ cả hai thì cũng thôi đi. Lần này hắn đuổi theo thể tử, rầm rộ, làm ầm ĩ tới mức toàn bộ người dân trong Trường An đều biết.
Thử nghĩ xem, hơn một trăm nghìn quân binh trực tiếp xuất phát, hành quân từ bắc đến nam suốt ngày đêm, người dân vừa trông thấy như sắp có chiến tranh, sao có thể không hoảng sợ cho được? Truy hỏi đến cùng, rốt cuộc tại sao họ lại đánh trận thì các binh sĩ thật lòng cho biết rằng họ đang giúp đỡ Phong vương gia đi giành lại người thân của hắn, cục diện thế này sao có thể không làm lòng người kinh ngạc?
Lần này Phong vương gia mất mặt, trái lại thực sự mất đến tận nhà ngoại tổ mẫu rồi.
Hi vọng rằng Phong vương phi nhất định phải kháng cự, chứ đừng vừa ý tiểu bạch kiểm bên Nam Chiếu kia rồi thật sự bỏ rơi phu quân và nhi tử để đi tái giá.
Đến lúc đó, há chẳng phải vương gia sẽ nôn ra máu ba lần sao?
Lão Vu mỉa mai thì mỉa mai nhưng trong lòng thật sự vô cùng vui mừng, thậm chí phấn khởi hơn cả khi bản thân lấy lão bà. Cho dù là mệt mỏi đến trợn mắt cũng đáng giá, thúc giục tới nỗi còn nôn nóng hơn Mộ Dung Phong.
Nam Chiếu có nhiều sông, hầu hết mọi người đều là cao thủ trên mặt nước. Có điều, Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ lại khác, lúc đó vội vàng quá không tìm được người chèo thuyền tốt, cho nên cứ vòng tới vòng lui trên mặt nước mênh mông, chẳng hề cảm giác được phương hướng.
Hơn nữa tên ma ốm đó gian xảo, đã chuẩn bị rất nhiều thuyền tiếp ứng dọc theo đường đi, giữ chặt Lãnh Bằng Cơ đổi thuyền mấy lần, cố làm ra vẻ bí ẩn và lừa gạt hai người Cừu thiếu chủ. Sau khi trôi dạt trên mặt nước được vài ngày, hai người càng vùng vẫy càng đi xa.
Đặc biệt, Thẩm Phong Vân còn là một người không biết bơi, thuyền đi một đường thì nên mửa hết một đường, hai chân run rẩy, choáng váng hoa mắt, muốn bước đi cũng không thể động đậy.
Trong lòng hai người cùng lúc có phần sốt ruột, nhất là Cừu thiếu chủ. Hắn ta biết rõ khả năng hiện tại của Lãnh Băng Cơ, nàng không thể nào sử dụng độc thuật để thoát ra, mà bên kia lại có một người dùng trùng ghê gớm như vậy, chứng minh rằng vị thái tử này Nam Chiếu này không phải là một người dễ chọc vào.
Tới lúc họ rời Trường An và đến gần Nam Chiểu, Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân sẽ hoàn toàn không có sự giúp đỡ nào cả. Họ sẽ phải dựa vào công phu của bản thân để đối phó với thiên quân vạn mã của người ta, trong lòng càng ngày càng không nắm chắc giải cứu được Lãnh Băng Cơ.
Trước khi tên ma ốm đó và những người khác xuất quan, hắn ta chắc chắn phải bắt kịp bọn họ và nghĩ trăm phương ngàn kế để sắp đặt chặn giết trong một lần luôn. Bằng không, một khi xuất quan thì sẽ là thiên hạ của người ta, nơi mình tiến vào sẽ là đầm rồng hang hổ, đừng nói đến việc cứu Băng Cơ, ngay cả bảo vệ bản thân cũng sẽ khó khăn.
Băng Cơ, nữ nhân đã làm mẫu thân này, nói xem nàng đâu phải là đại khuê nữ mới lớn, hài tử
của nàng cũng đã đi mua nước tương được rồi, tại sao vẫn khiến người khác dòm ngó vậy. Còn đường đường là thái tử của Nam Chiếu, chẳng lẽ bên chỗ Nam Chiều các ngươi không có nữ nhân hay sao?
Sau khi xuống thuyền, Cừu thiếu chủ gần như là vác theo Thẩm Phong Vân, phải kéo theo hắn trong tay, mệt tới nỗi thở hổn hển, trong lòng không ngừng mắng chửi. Gấp rút thế này đã không giúp đỡ được thì thôi, đây lại cố đi theo rồi gây thêm phiền phức. Kể cả có cứu được Lãnh Băng Cơ đi chăng nữa, e rằng tức phụ này cũng chạy theo Mộ Dung Phong mất thôi, ngẫm lại thì đúng đúng là quá thiệt thòi.
Cừu thiếu chủ thực sự có loại xúc động muốn giết Thẩm Phong Vân diệt khẩu ngay bây giờ.
Thẩm Phong Vân như sống dở chết dở, bước một bước lại thở một hơi. Cừu thiếu chủ căm tức đến nghiến răng, đành phải tìm cho hắn một chiếc xe ngựa. Một đường xóc nảy lại khiến hắn hoa mắt chóng mặt, cả người xương cốt rã rời.
Cừu thiểu chủ hậm hực mắng một câu: "Thật là lập dị”
Thẩm Phong Vân quả thực lập dị, suốt hành trình này, mặc dù ở trên thuyền hai người cực kỳ nóng ruột nhưng lo lắng suông cũng vô ích. Thẩm Phong Vân lại đuổi theo Cừu thiếu chủ không chịu buông tha, truy hỏi về cuộc sống mấy năm qua của Băng Cơ.
Đặc biệt thích quanh co lòng vòng hỏi dò hắn ta về mối quan hệ giữa hai người lúc đó.
Đối diện với một tiểu đệ hâm mộ và trung thành tuyệt đối với Mộ Dung Phong, liệu Cừu thiếu chủ có thể ăn ngay nói thật? Dĩ nhiên là không.
Ngược lại, toàn là các loại bên hoa dưới trăng, thề non hẹn biển, cố hết sức rải đủ kiểu hành động thân mật ngọt ngào, gì mà phu thê hai người hòa hợp như đàn cầm và đàn sắt, tôn trọng lẫn nhau rồi gắn bó như keo sơn.
Vậy mà, cặp mắt kia của Thẩm Phong Vân rất hiểm độc, nhìn từng nét mặt dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt hắn ta, còn giỏi kéo tơ bóc kén tìm ra chỗ sơ hở trong lời nói của hắn ta.
Cuối cùng, Thẩm Phong Vân tổng kết lại: "Con người mà, ai ai cũng đều có một nhược điểm. Càng thiếu hụt thứ gì, càng để ý thứ gì thì lại càng thích khoe khoang thứ đó. Chỉ cần nhìn biểu cảm cố tình thể hiện lúc này của ngươi, ta cũng biết được giữa người và Băng Cơ ngay thẳng, trong sáng và vô tư, hoàn toàn không hề thân mật và mập mờ như những gì người đã nói”
Cừu thiếu chủ chép miệng, cảm giác, Thẩm Phong Vân dùng cái phương pháp thẩm vấn phạm nhân để thẩm vấn hắn ta, hơn nữa chỉ ra trọng điểm vấn đề ngay trong một câu.
Quan hệ giữa hắn ta và Băng Cơ rất tốt, có thể nói là quan hệ sống chết có nhau nhưng vẫn chưa đủ thân thiết, cách nhau một lớp giấy ngăn giữa, còn thiếu khoảng mấy tấc nữa.
Cừu thiếu chủ chẳng muốn thừa nhận: "Nếu như nàng không phải là nữ nhân của ta thì ta cần gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Chiếu cứu nàng? Dù ngài có tin hay không cũng quan trọng, thực chất chỉ cần Mộ Dung Phong tin là được.”
Thẩm Phong Vân nghiêm túc: "Nếu như quãng thời gian năm năm nay, biểu tẩu của ta vẫn không thể thích người thì dù có cho ngươi thêm năm năm, mười năm hay hai mươi năm nữa cũng vô dụng. Vả lại, ngươi có biết rằng biểu ca của ta rốt cuộc đã trải qua năm năm nay như thế nào không? Hiển nhiên hắn cũng là người bị hại, hắn phải chịu tổn thương nặng nề nhất, lại còn mang trên mình nỗi đau lòng và hổ thẹn, sống một ngày mà như thể đã trôi qua một năm trời.
Người có biết ăn mà không nuốt xuống được là cảm giác như thế nào không? Mỗi lần ăn cơm, hắn đều dùng sức kéo căng cổ mình cứ như là đang cố gắng nuốt một cái xương mắc ở cổ họng. Yết hầu của hắn chuyển động khó khăn, quẹt qua khiến cổ họng hắn đau rát nhưng rồi cũng không nuốt xuống hết được, cũng tựa như nếu không cẩn thận thì có thể lập tức khóc nghẹn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Suốt mấy năm nay, ngoại trừ con chó đó thì chỉ có rượu là bạn đồng hành cùng hắn. Hắn ngồi trước mộ chôn quần áo và di vật của Băng Cơ, chẳng nói một lời, chỉ không ngừng uống rượu giải sầu, gặm nhấm nỗi buồn, sau đấy lại kéo lê thân thể mệt lử của hắn và dắt theo con chó nhỏ màu trắng về nhà”.
Vừa nói, khóe mắt hắn vừa ươn ướt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.