Mục lục
Vương phi ngày ngày đòi hưu phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Phong Vân nắm trong tay đạo thành chỉ tứ hôn mình tha thiết ước ao, nửa mừng vui nửa buồn bực, khóc không ra nước mắt. Hắn vốn là kẻ cuồng công vụ, nếu có án, có thể mất thể mắt ăn mất ngủ, gạt hết mọi việc không làm gì cả.



Những vụ án này, chỗ nào cũng sặc mùi âm mưu của Hoàng đế lão gia tử. Mình mà nhúng tay thì không phải tra án, mà chính là trở thành đồng lõa của lão gia tử.



Người đã chắc chắn như vậy, cớ làm sao không đích thân đi tìm hiểu tẩu? Tại sao cứ nhất nhất tìm trăm phương ngàn kể ép buộc mình cơ chứ?



Hắn dường như có thể nhìn thấu, lão gia tử kia đang hao tâm tốn sức đào một cái bẫy chờ mình sa chân, mồi dẫn không ai khác chính là mỹ nhân Lục Vụ hắn ao ước bao lâu nay.



Mệt mỏi cất bước ra khỏi ngự thư phòng, Thẩm Phong Vân nhìn thấy Lục Vụ mà mình ngày nhớ đêm mong.



Lục Vụ mặc trên người bộ cung phục màu hồng nhạt, vạt áo thêu tỉ mỉ hoa văn bằng chỉ ngân tuyến, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, dáng ngọc thướt tha tựa bên lan can Thiên Lý trì, trong tay cầm chiếc bát lá sen cho đám cá chép cảnh ăn, khuôn miệng nở nụ cười tươi như hoa mai vừa e ấp nở.



Thẩm Phong Vân lâu ngày trông ngóng Lục Vụ, vừa nhìn thấy nàng, khí huyết trong người mạnh mẽ cuộn trào toàn thân, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, nhịp tim gia tốc, đập loạn thành thịch.



Quan hệ giữa hắn và Lục Vụ, nói thẳng ra là chút kỳ lạ, thân thuộc hơn người xa lạ, lạnh nhạt hơn tình nhân nhưng lại nhập nhằng, mập mờ vượt trên tình cảm bạn bè thông thường.



Đưa theo ánh mắt mơ hồ nhìn Lục Vụ, Thẩm Phong Vân liền cảm thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi, thấy nàng điểm nào cũng tốt đẹp. Dáng người thon thả, khuôn mặt mỹ miều, thấu tình đạt lý, bản tính thiện lương, lại trọng nghĩa khí, đúng là vị thế tử phi hoàn hảo mình có cầu cũng không được.



Cung nữ đứng cách Lục Vụ không xa nhìn thấy Thẩm Phong Vân, nhất thời hơi kích động, chạy tới bên nhắc nhở Lục Vu: “Công chúa, công chúa, Thẩm thể tử đến rồi”



Lục Vụ quay mặt lại, vừa thấy Thẩm Phong Vân, chân tay hơi luống cuống, bứt rứt nắm chặt gấu tay áo, khẽ cúi mặt xuống.



“Thẩm thế tử”



Thẩm Phong Vân đến điệu bộ cũng không được nhiên, bước đến bên cạnh, họ nhẹ một tiếng: “Lục Vụ công chúa, thật trùng hợp”.



Lục Vụ khẽ khàng cắn môi dưới: “Không phải trùng hợp, là phụ hoàng bảo ta ở đây đợi huynh, nói rằng huynh có chuyện muốn nói với ta”



Thẩm Phong Vân cắn răng, đành lấy tờ thánh chỉ Hoàng để vừa bạn đưa ra: “Hoàng thượng vừa ban cho ta một đạo thánh chỉ, có mấy chỗ người viết ngoáy ta không nhìn ra được, mong Lục Vụ công chúa xem giúp ta một chút.”



Nói rồi mở cuộn giấy, chỉ vào vài chữ trong đó, đưa đến trước mặt Lục Vu.



Lục Vụ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, khoảng cách thật gần, cũng khó trách tâm ý mãn nguyện, gương mặt đỏ dần theo từng chữ ngón tay lướt qua, miệng thốt lên đầy nghi hoặc: “Ban hôn cho thế tử Quốc công phủ Thẩm Phong Vân làm thế tử phi, ước định lương duyên, bạc đầu không rời...”



Lòng nàng không kìm được, trùng hẳn xuống, dường như có cơn buồn bực nhấn chìm, bàn tay siết chặt lại, chua xót hỏi: “Phụ hoàng người bạn hôn cho huynh?”.



Thẩm Phong Vân gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ còn thiếu chưa đóng dấu ngọc tỷ thôi”.



Lục Vụ mím môi: “” một tiếng, giọng điệu đầy mất mát: “Không biết conuong nhà ai có phúc khí lớn như thế?”



Trong mắt Thẩm Phong Vân hiện lên ý bỡn cợt: “Nếu muội xin ta, ta sẽ cho muội xem cái tên phía trước”



Lúc này Lục Vụ làm gì có tâm trạng vui đùa, chỉ cảm thấy mình gửi cả tấm lòng theo vầng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng rọi máng soi mương, tâm tư vài năm nay hóa ra hoa trôi nước chảy. Hắn lại vô tình đùa giỡn mình như vậy.



Nàng đầy sầu não, quay người bước đi: “Không nói thì bỏ đi, là huynh nạp phi, đầu liên quan gì đến ta. Sao ta phải xin huynh”



“Nếu là chuyện có liên quan tới muội thì sao?”



Bóng dáng Thẩm Phong Vân vụt lên, phút chốc đã chắn trước mặt nàng, vẫn chưa mở miệng nói được câu nào mà mặt mũi đã đỏ bừng lên, muốn học theo bộ dạng phong lưu phóng khoáng của Cừu Thiếu Chủ, kết quả da mặt không dày đến như thế.



Hơn nữa, cúi đầu xuống thấy đôi mắt Lục Vu đã ửng đỏ, liền biết mình đùa hơi quá trớn thật rôi.



Lục Vụ thẹn quá hóa giận, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, một cước đạp nát mu bàn chân của hắn, thuận tiện còn dùng sức nghiến thêm.



“Tránh ra!”



Chân Thẩm Phong Vân không thấy đau nên nhất quyết không chịu tránh. Hắn chủ động cầm thánh chỉ trong tay quơ qua quơ lại trước mặt Lục Vu: “Tên conuong người ta ta đã sớm quen thuộc từ lâu, trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẩm lại trăm ngàn lần, thế nên mới không thỉnh giáo muội muội không định xem qua chút sao?”



Lục Vụ trong lòng cũng hiểu kỳ, mắt vừa lướt qua, dưới đáy mắt long lanh đẫm lệ thấy tục danh của mình, không khỏi kinh ngạc, vội vàng giật lấy thánh chỉ trong tay Thẩm Phong Vân, cẩn thận xem từ đầu đến cuối.



Trong phút chốc nàng nín khóc mỉm cười, vừa thẹn vừa mừng: “Ai thèm gả cho huynh chứ, bạn hôn cho bản công chúa là kén phò mã, ai lại muốn làm thế tử phi của huynh kia chứ?”



Thẩm Phong Vân nhìn dáng vẻ vừa giận vừa mừng của nàng, cảm thấy như nhìn thấy tâm tình của mình, lâng lâng như đu dây giữa không trung.



“Phụ xướng phụ tùy, muội đã gả vào phủ quốc công thì đương nhiên là làm thế tử phi của ta”



Lục Vụ mím chặt môi, nhìn ý trung nhân trước mặt, ngọc thụ Phong Vân, thanh tao như hạc, mặt ửng hồng, thẹn thùng, lúng túng: “Dù sao ta cũng không gả”



Mộ Dung Phong và Tiểu Vân Triệt ngồi trên mái nhà phơi nắng, cùng nhau nhàn nhã nói chuyện phiếm, câu được câu mất.



Tiểu Vân Triệt âu sầu nhíu mày: “Nhất định phải làm theo lời mẫu thân mới được ạ? Có phải sẽ khiến con mất mặt hay không?”



Mộ Dung Phong ôm Tiểu Vân Triệt vào lòng, bàn tay thô ráp vuốt ve đỉnh đầu nó: “Phụ thân hỏi con, con có biết mình đã gây ra họa gì không?”



Tiểu Vân Triệt vẫn ngây thơ: “Mẫu thân nói con không được lấy đồ của Hoàng gia gia khi chưa được người đồng ý. Con biết sai rồi, về sau không dám nữa”



Mộ Dung Phong nói với ý vị sâu xa: “Mỗi người đều phải vì sai lầm của chính mình mà trả giá, nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, bởi vì sai lầm của con có thể gây tổn thương cũng như làm hại đến người khác. Đạo lý này con đã hiểu chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK