Đám đàn ông to lớn này xắn tay áo, nở nụ cười nhếch mép khiến Thẩm Phong Vân có chút rùng mình.
Mấy ngày hôm nay, hắn đối với ai cũng vô cùng lịch sự, thận trọng, sợ những người huynh đệ này hôm nay sẽ làm khó hắn. Mặc dù Lục Vụ là công chúa nhưng tính tình rất tốt, không có dáng vẻ kiêu ngạo, bọn họ đã dò hỏi từ lâu.
Khi Thẩm Phong Vân chúc rượu, hắn cố tình đến gần Lãnh Băng Cơ: “Biểu tấu, hôm nay chỉ có tẩu mới có thể cứu được Phong Van." Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Thẩm Phong Vân, xác định được hắn ta đang cầu cứu mình. “Nếu là liên quan đến việc náo động phòng tối nay thì không phải bàn nữa. Đó là một thủ tục bắt buộc phải có”
Thẩm Phong Vân cau mày: “Vậy cầu xin tẩu hãy nói với biểu ca, hạ thủ lưu tình có được không? Tẩu không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu không ta sẽ bị đám huynh đệ này giày vò chết mất.”
“Ngươi lại cầu xin một người chỉ sợ thiên hạ không loạn như ta, có khả năng sao? Ta không làm cho mọi việc loạn thêm đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn ta giúp ngươi?”
“Lần trước ở hôn lễ của tấu và biểu ca Phong Vân đã giúp đỡ tẩu đẩy”
Lãnh Băng Cơ nhìn khuôn mặt đáng thương của hắn, mím môi nói: “Ta cũng không dám chọc giận mọi người, đừng cầu xin ta, muốn cầu thì cầu xin ông ngoại đi. Ông cụ rất nóng lòng muốn được bế cháu”
Thẩm Phong Vân chớp mắt, phản ứng lại ngay lập tức, sao hắn ta lại có thể quên mất ông nội chứ? Sức răn đe của ông nội chỉ được sử dụng trên chiến trường, thật là lãng phí.
Hôm nay, phòng tân hôn chẳng khác nào chiến trường, chỉ có ông cụ mới có thể trị được đám huynh đệ rắc rối này, chỉ một câu ra lệnh của ông cụ thì ai còn dám làm loạn? !Lão quốc công thật sự được mọi người kính trọng, hôn sự hôm nay cũng được coi là đã gỡ bỏ được một gánh nặng trong lòng ông.
Hầu hết những người có mặt ở đây hôm nay đều là những võ tướng hào sảng, năng lực uống rượu không phải đùa làm không khí trên bàn tiệc vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả người bình thường rất quy củ như Hiên vượng, hôm nay cũng có nhã hứng uống rượu cao chưa từng thấy, mọi người nâng chén giao lưu, đùa giỡn ồn ào.
Mọi người dần trở nên không kiêng kị lớn nhỏ gì hết, âm thanh càng lúc càng lớn như muốn nhấc cả nóc nhà lên.
Bởi vi trời lạnh nên các ghế của khách quý đều được đặt trong phòng khách. Các ghế cho khách nữ được đặt cạnh nhau, ở giữa có bình phong hoặc giàn hoa.
Khách quỷ chủ yếu là những người có xuất thân hoàng gia tôn quý hoặc là các phu nhân của những phủ lớn. Na Trát Nhất Nặc dù không được mời vậy mà lại đi theo Như Ý.
Thân phận của nàng ta có chút xấu hổ, vì không quen ai ở Trường An nên chọn ngồi trong một góc khuất, phía sau là một cái bình phong ngăn cách với khu vực ngồi của khách nam.
Sở Nhược Hồ ngồi bên cạnh nàng ta.
Bên chỗ nam giới ngày càng trở nên sôi động sau đó bắt đầu uống rượu. Lãnh Băng Cơ nghe thấy, giống như là đang rót rượu cho Thẩm Phong Vân.
Ba ngày hôn lễ không phân lớn nhỏ, những người này thật sự có thể làm ầm ĩ.
Lãnh Băng Cơ vừa nghe xong đã cảm thấy tấm bình phong ngăn cách giữa khách mời nam và khách mời nữ không biết đã bị ai đó đụng vào.
Mà Na Trát Nhất Nặc thì đang ngồi ngay sau tấm bình phong, nàng ta đang ngồi quay lưng lại đó, không hề cảnh giác khi nàng ta giật mình quay đầu lại thì tẩm bình phong đã bị đổ xuống.
Nàng ta đưa tay ra đỡ lấy, nhưng đã chậm một bước. Hoa văn trên bình phong xẹt qua khuôn mặt nàng ta rồi rơi xuống đất.
Sở Nhược Hề ngồi bên cạnh cũng bị rơi trúng vai phải.
Âm thanh không nhỏ khiển cho khách quý cả nam và nữ đều tỏ vẻ kinh ngạc đi tới.
Na Trát Nhất Nặc che mặt, máu rỉ ra từ ngón tay. Nữ tử bên cạnh hét lên: "Ahhh, mặt của công chúa!”
Nhan sắc đã bị hủy hoại, thật tốt, thật kì diệu, thật tuyệt vời.
Trên chỗ ngồi của khách nam, Hiên vương mặt đỏ bừng vì uống rượu, quay mặt lại vội vàng ra lệnh: “Mau tìm đại phu!”
Nhất thời, mọi người đều im lặng, không còn ai dám ồn ào nữa.
Người của phủ quốc công vội vàng đi tìm đại phu. Lãnh Băng Cơ cũng đứng dậy, nhưng nàng không quan tâm đến Na Trát Nhất Nặc, mà đi về phía Sở Nhược Hề.
Lãnh Thanh Hạc và Sở tướng quân còn có đại công tử nhà họ Sở đều có mặt tại bữa tiệc này. Nhìn thấy biển cố phát sinh, bọn họ đều đi đến vây quanh Sở Nhược Hề.
“Nàng không sao chứ?”
Sở Nhược Hề vuốt vuốt ngực: “Thiếp không sao, cũng may là kịp thời tránh được. Lúc nãy có chút hốt hoảng, bây giờ ổn định lại rồi”
Lòng dũng cảm của Sở Nhược Hề không thể so với một nàng gái bình thường, chỉ một biến cố nhỏ như vậy làm sao có thể khiến nàng ta sợ hãi được?
Lãnh Thanh Hạc nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đi tới, liền vội vàng tránh ra: “Băng Cơ, đúng lúc muội giúp tẩu tẩu của muội nhìn xem.”
Sở Nhược Hồ trừng mắt nhìn hắn ta: “Có gì mà phải kinh ngạc như vậy? Không phải là chỉ bị đụng vào lưng một chút thôi sao? Không bị thương đến da thịt, còn làm ra lớn chuyện lên như vậy, cũng không sợ bị người ta cười nhạo”
“Mấy ngày nay không phải nàng luôn ăn uống không thấy ngon miệng sao? Ta bảo mời đại phu thì nàng không chịu, vừa hay có Băng Cơ ở đây
Lãnh Băng Cơ nhìn thấy sắc mặt nàng ta không tốt, liền bước lên phía trước, ngồi xuống: “Đưa tay ra đây, nhiều lời như vậy làm gì?"
Sở Nhược Hề ngoan ngoãn đưa tay ra.
Lãnh Băng Cơ đưa ngón tay ra bắt mạch, nàng tập trung tinh thần, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt kì quái nhìn Lãnh Thanh Нас.
"Sao vậy?”, Lãnh Thanh hạc nhìn thấy phản ứng của nàng, liền vội vàng hỏi.
Lãnh Băng Cơ không trả lời, kéo tay Sở Nhược Hề đến trước mặt mình, nhắm mắt lại, vẻ mặt ngưng trọng.
Đại công tử nhà họ Sở nhảy cẫng lên: “Cái gì? Cái gì? Ngươi nói gì cơ? Cha, cha có nghe thấy không? Tiểu muội có rồi!” Giọng nói này đã thu hút rất nhiều ánh mắt từ chỗ Na Trát Nhất Nặc nhìn lại đây. Sở lão tướng quân cũng cao hứng xoa xoa tay: “Ngươi nói nhỏ thôi, đừng hù dọa đứa nhỏ”
Sở Nhược Hồ cũng cảm thấy xấu hổ vì sự la hét của đại ca nhà mình. Dù sao, ở cổ đại mang thai là một việc rất xấu hổ, làm sao có thể ồn ào như vậy?
Sở Nhược Hồ trừng mắt: “Đại ca! Đừng la nữa!” Đại công tử nhà họ Sở gãi gãi dầu: "Không la nữa, không la nữa, ta về nhà nói tin tin này cho mẫu thân” Rượu cũng không uống nữa, hắn xuyên qua đám người nhảy tưng tưng chạy đi. Mọi người tiến đến chúc mừng, Lãnh Thanh Hạc nhất thời ngẩn ra, mặt đỏ lên, chỉ biết nhếch miệng cười ngốc nghếch. Sở lão tướng quân biết Lãnh Băng Cơ đang trị bệnh cho Sở Nhược Hề, cũng vô cùng cao hứng nói: “Bàn tiệc này sẽ do phủ
tướng quân mời khách. Xin mời Phong vương phi cùng với Phong vương gia nhất định phải đến dự. Ngài thật đúng là Tổng tử quan âm rồi, quả thật là quá linh nghiệm rồi. Về nhà, ta phải thắp cho ngài thêm hai nén hương mới được!”
Sở Nhược Hề quở trách: "Cha, người đang nói cái gì vậy!” Mọi người có mặt ở đó đều cười, Sớ lão tướng quân cao hứng đến mức râu cũng muốn vểnh lên: “Ta nói sự thật!”
Nếu như khuê nữ nhà ông ta còn không sinh con, cái miệng thối của ông lão nhà họ Lãnh kia không biết còn nói ra những lời dơ dáy bẩn thỉu gì nữa? Lần này ông ta hoàn toàn nở mày nở mặt rồi.