Mục lục
Vương phi ngày ngày đòi hưu phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Băng Cơ nửa tỉnh nửa mơ, trong cơn hôn mê nàng tựa như đã trở về một tháng trước. Kể mẫu dẫn nàng và Lãnh Bằng Nguyệt đi đến am



ni cô trên núi Nam Sơn để thắp hương cầu phúc, và họ phải ở đó trong một đêm mưa.



Một mình nàng quỳ trước Nữ ca nương nương, hai mắt cụp xuống, thành kính cầu nguyện cho ca ca đang nằm trên giường bệnh. Đàn hương trên bàn thờ bay lượn lờ, tỏa ra ra mùi hương thơm ngát.



Lúc nãy uống rượu khiến tinh thần của nàng dần dần không tỉnh táo, toàn thân mềm nhũn.



Tiếng bước chân mờ ám và giọng nói thì thầm của nam nhân vang lên ngoài Phật điện. Nàng bàng hoàng, chật vật đứng dậy muốn trốn vào phòng.



Ngọn nến trong điện đột nhiên vụt tắt, xung quanh tối đem như mực. Trong cơn mê man nàng bỗng va vào vòng tay xa lạ, người đó bịt miệng nàng lại và nhảy lên mái nhà, phóng đến giàn hoa tử đằng sau núi.



Mùi hương thanh tao tựa hoa sen trên người nam nhân khiến nàng bất giác giống như dây leo vòng tay ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn.



Có một tia sáng lóe qua, phản chiếu ánh sánh nhàn nhạt trước mắt nàng. Nhưng nàng chỉ nhìn thấy gương mặt bị chiếc mặt nạ đại bàng che nửa mặt và đôi mày kiếm sắc bén.



Xích luyện thủ cũng chỉ thuộc về nữ nhi Lãnh gia dần dần tan biến. Nàng chỉ nhớ người nam nhân đó đã từng thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi là ai?" .



||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Trẻ Con |||||



Giọng nói của nàng khàn khàn đứt quãng: “Lãnh... Băng..” Chữ tiếp theo lại tan vỡ theo từng nỗi đau liên tiếp ập đến. Đêm đó, oanh ca yến hót, hoa tử đằng như màn mưa rơi khắp nơi.



Khi tỉnh dậy thì nàng đã ở trong căn phòng xa lạ. Xích luyện thủ công tượng trưng cho sự trong trắng của nữ tử đã biến mất không dấu vết. Trên mái tóc vẫn còn vương lại những cánh hoa tử đằng và hơi ẩm của đêm mưa.



Kể mẫu và Lãnh Bằng Nguyệt tìm kiếm dấu vết của nàng khắp nơi. Cơn ác mộng này đã đeo bám lấy Lãng Băng Cơ hơn một tháng nay. Tuy rằng sau đó nàng mượn cớ lạc đường để kể lại qua loa, kể mẫu



Lãnh Băng Cơ cũng không hỏi tới cùng. Nhưng việc thất tiết đã khiến nàng đau đớn tột cùng, ngày qua ngày đều chán chường ủ rũ.



Đầu óc choáng váng đau đớn. Có ai đó đang khóc thút thít bên tai nàng. Lãnh Băng Cơ giật mình tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê. Ngực, cổ, sau lưng, khắp người đều đau dữ dội, Tiểu nha đầu Nhi Nhi đang đứng trước mắt rơi nước mắt lã chã. Xung quanh là bộ bàn ghế lụp xụp, cửa sổ lọt gió, xà nhà đầy mạng nhện, trông vô cùng tồi tàn.



Mất một lúc lâu nàng mới nhớ ra hoàn cảnh sống hiện tại của mình, sống không bằng chết. Kết hợp với cơn ác mộng vừa nãy càng khiến nàng chán nản thất vọng nhắm mắt lại.



Nhi Nhi tưởng rằng nàng lại chìm sâu vào hôn mê, nằm nhoài trên người nàng lay nhẹ: “Tiểu thư, tiểu thư? Tiểu thư đừng để Nhi Nhi lại một mình”.



Vết thương trên lồng ngực đau nhói khiến nàng bất giác rên rỉ, chấp nhận sự thật là bản thân đã xuyên không: “Ta đang ở đâu đây?”



“Thưa tiểu thư, trong Phong vương phủ ạ. Tiểu thư đã hôn mê suốt một ngày rồi”



Nhi Nhi hít hít mũi nhìn căn phòng xập xệ này, chán nản nói: “Nhưng đây là phòng để đồ. Vương gia nói, nói, để cho người tự sinh tự diệt, không ai được giúp hết”.



Lãnh Băng Cơ nhìn vết thương trước ngực đã được băng bó lại một cách vụng về, có lẽ là tay nghề của Nhi Nhi. Mạng của bản thân thật là lớn.



Nàng cười khổ: “Không sợ ta làm bẩn địa bàn của hắn sao?”



"Sợ chứ” Ngoài cửa vang lên tiếng cười mỉa mai quái gở: “Nếu không phải Thẩm thế tử thấy bệnh tình của lão thái quân không ổn định, vẫn cần tỷ tỷ chữa trị nên xin tha thứ cho tỷ, thì cho dù tỷ nằm chết ngoài cửa vương phủ cũng không ai quan tâm”.



Lãnh Băng Nguyệt đeo vòng phỉ thúy, mặt bộ váy tơ lụa màu đỏ thêu chỉ vàng như ý, ngọc bội kêu leng keng đi vào phòng, vẻ mặt chán ghét dùng khăn lụa bịt mũi lại: “Mạng của tỷ tỷ lớn thật, thế mà vẫn có thể tỉnh lai."



Nhi Nhi đỡ Lãnh Băng Cơ dậy, nàng mệt mỏi tựa vào giường: “Ngày tháng sau này còn dài, sao phải gấp gáp?"



“Muội nào có gấp gáp” Lãnh Bằng Nguyệt cười khúc khích giống như gà mái đang ấp trứng, nhìn cổ áo lộn xộn của nàng với ánh mắt sâu xa: “Chỉ sợ những ngày sau này của tỷ tỷ không còn nhiều thôi.” Dù sao chuyện này cũng không quang minh chính đại gì, Mộ Dung Phong sẽ không đi rêu rao khắp nơi.



Lãnh Băng Cơ cúi đầu nhìn xích luyện thủ cũng đã biến mất trước ngực mình, đột ngột ngẩng đầu lên: “Là ngươi hai ta đúng không? Lần trước đi Nam Sơn thắp hương, là người đã đụng tay đụng chân lên đàn hương mà người đưa cho ta”.



Nếu không thì nửa đêm nửa hôm, tại sao lại có nam nhân ra vào am ni cô được?



Lãnh Bằng Nguyệt che môi cười đắc thắng, dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy: “Nếu tỷ đã đoán được rồi, thì muội cũng không ngại nói cho tỷ nghe. Người hại tỷ vốn không phải muội, nào ngờ tỷ chạy theo tên nam nhân thô lỗ nào đó phóng đãng cả đêm? Chúng ta còn tưởng rằng kế hoạch đã xảy ra sự cố, thất bại rồi đấy. Ai ngờ ngay ngày đại hôn tỷ đã dành cho muội một sự bất ngờ lớn như vậy. Muội ở bên cạnh xem vô cùng thích thú, nhớ tới khuôn mặt tái mét của Vương gia lúc đó, muội đoán, nhất định chuyện xấu của tỷ đã bị phanh phui, đúng không?” Lãnh Băng Cơ nghiến răng:” Ngươi hại ta như vậy chỉ để thay thế ta gả cho Phong Vương?”.



Lãnh Bằng Nguyệt cười, cây trâm trên đầu đung đưa, ánh kim lập lòe: “Phong vương chính là con cưng của trời, văn võ song toàn, anh tuấn ngời ngời. Vị trí vương phi của Phong vương phủ này vốn là của ta, là mẫu thân đoản mệnh kia của tỷ giành lấy vị trí chính thất của mẫu thân ta, là tỷ chiếm lấy cái tên đích nữ, tất cả vốn dĩ phải thuộc về ta. Nhất định ta sẽ giành lại từng chút từng chút một”.



“ Cho nên, ngày hôm đó người cố ý làm trò trước mặt Phong Vương, tạo hiện trường giả là ta đẩy người xuống nước, một mực vu oan ta. Sau đó quần áo không chỉnh tề lôi kéo hắn?" Lãnh Băng Cơ. khinh thường hỏi.



"Vậy thì có sao đâu? Ngày hôm đó vương gia ghé thăm tướng phủ, đi qua hoa viên cùng với phụ thân. Vốn dĩ ta chỉ muốn xé cổ áo tỷ để xem xích luyện thủ cung của tỷ còn hay không, tiện thể vạch trần chuyện tỷ đã thất trinh ra luôn. Ai ngờ tỷ rất cảnh giác, đẩy ta ra. Ta chỉ đành tương kế tựu kể làm như vậy. Không sai, ta cố ý đấy, ta muốn lôi kéo vương gia, khiến vương gia chán ghét tỷ, cho rằng tỷ là một mụ đàn bà tâm địa ác độc. Đồng thời ngay tại đó từ hôn tỷ luôn và lấy ta, đời này coi như cũng đáng rồi”.



“Ngươi nói nhiều như vậy, không sợ ta đi nói với vương gia à?”



Lãnh Bằng Nguyệt cười đắc ý, nhìn nàng và Nhi Nhi với ánh mắt khinh thường: “Lời từ miệng ta vào tại tỷ tỷ kể ra ai sẽ tin chứ? Lãnh Băng Cơ, tỷ đừng quên thân phận của mình hiện giờ, tỷ là nỗi nhục nhã của Lãnh gia, vương phủ căm ghét, thế nhân khinh bỉ. Tỷ cho rằng, tỷ còn đường sống



sao?”



Móng tay được đã được tô vẽ cẩn thận chậm rãi xoa nhẹ khuôn mặt trắng bệch của Lãnh Băng Cơ: “Chỉ cần ta về bẩm báo với phụ thân, tin chắc rằng phụ thân sẽ rất sẵn lòng mà tiền tỷ một đoạn. Chết đi còn tốt hơn bị bỏ rơi, tốt xấu gì cũng có thể bảo vệ thành danh trong sạch cho tướng phủ.



Sắc mặt Nhi Nhi hoảng sợ, không màng tất cả lao đến: “Ngươi ăn nói. hàm hồ, bỏ tay ra khỏi tiểu thư”



Sau đó cả người Nhi Nhi ngã trên mặt đất. “Tránh ra! Ở đây không đến lượt người lên tiếng!”.



Đôi mắt Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên tỏa ra khí lạnh, đột nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay của Lãnh Bằng Cơ, toàn thân dùng lực. Chỉ nghe cạch một tiếng, Lãnh Băng Nguyệt kêu gào thảm thiết: “Aaa!”



Lãnh Bằng Cơ nghiến chặt răng, nói rõ từng chữ: “Thử đụng nó thêm một lần nữa xem”.



Lãnh Bằng Nguyệt trở tay không kịp, không ngờ người bị thương tới mức hấp hối đó lại có sức lực lớn như vậy. Nàng ta thay đổi tích cách hống hách trước đó, run rẩy van xin Lãnh Băng Cơ: “Tỷ tỷ, muội không dám nữa. Van xin tỷ, tha cho muội đi”.



cửa phòng bị đá mạnh từ bên ngoài vào, Mộ Dung Phong lao đến nhanh như một cơn gió, cánh tay cứng như sắt đá nắm chặt cổ tay Lãnh Băng Cơ: “Lãnh Băng Cơ, người muốn chết à!”.



Đau đến thấu tim, Lãnh Băng Cơ hừ một tiếng, không thể không buông tay Lãnh Bằng Nguyệt ra. Cổ tay đến ra cả mồ hôi, suýt chút nữa là đã gãy.



Lãnh Băng Nguyệt yêu kiều kêu lên, nhào vào lòng Mộ Dung Phong, cơ thể run rẩy như chiếc lá rơi: “Vương gia cứu muội”.



Mộ Dung Phong vứt tay Lãnh Băng Cơ ra, đau lòng xoa đầu Lãnh Băng Nguyệt trong ngực mình: “Trước khi đến đây huynh đã dặn dò muối rồi, cách kẻ điên này xa một chút. Muội còn thiện lương đến thăm nàng ta, cho nàng ta cơ hội hại muội”



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK