Lãnh Bằng Cơ cũng không thèm quay mặt lại, nói: "Cừu thiếu chủ, huynh nãy giờ vẫn cứ ngồi một bên nói mát như thế, nhưng bọn họ cứ ép buộc ta phải đến Nam Chiếu làm thái tử phi, rốt cuộc huynh có mặc kệ chuyện này hay không?"
"Cái gì? Làm thái tử phi? Mấy người ở Nam Chiếu bọn họ muốn mất nước hay sao? Ta cảm thấy nàng có thể đến Nam Chiếu dạy dỗ bọn họ một chút, vừa lợi quốc vừa lợi dân"
Trong phút chốc, một người mặc y phục màu đỏ thêu hình mạn đà la đã từ bên ngoài phóng khoáng phi vào, giọng nói hàm ẩn sự chế giễu bỡn cợt.
Thủ pháp của người mặt quỷ vô cùng cao siêu, quả thật xuất quỷ nhập thần, đường kiếm của Cừu thiếu chủ càng ngày càng sát sao, ngay lập tức mấy tia máu tươi phụt ra, bắn đầy trên đất.
Lãnh Băng Cơ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, giọng nói trách cứ: "Sao huynh lại đến đây?"
"Vân Triệt nhớ mẫu thân rồi, ta cũng nhớ nàng dâu của ta, nàng nghĩ lý do như thế đã đủ chưa?"
"Vân Triệt cũng đến sao?" Lãnh Băng Cơ sốt ruột hỏi: "Ở Dự Châu này tình hình dịch bệnh còn chưa được khống chế dẹp yên, vô vàn nguy hiểm mà!"
"Điều này không thể trách ta được, ai bảo thằng nhóc con này còn nhỏ mà đã tâm tư thâm sâu rồi. Nó còn dám dùng côn trùng để theo dõi ta. Ta đã đi được nửa đường rồi mới phát hiện ra điều đó, sợ rằng nhóc con gặp chuyện không may, cho nên sau cùng chỉ đành vác theo một cục nợ bên người đến Dự Châu. Dù sao có mẫu thân là nàng ở đây, nó cũng sẽ không sợ gì cả"
Hai người này thật sự là khiến cho người khác phải đau đầu lo lắng. Không hiểu sao phụ thân nhóc con thì cộc lốc thô lỗ, lại sinh ra được nhi tử quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầm như vậy. Thằng nhóc con này rốt cuộc có phải là người nhà Mộ Dung hay không? Lãnh Băng Cơ bản khoăn trong lòng, chẳng lẽ nàng nên tìm một cơ hội làm giám định xem bọn họ có phải phụ thân và nhi tử ruột thịt hay không?
“Vậy đứa nhỏ đâu rồi?"
"Lúc vừa mới đến chúng ta may mắn gặp được viện binh ở đây, cho nên ta đi trước một bước, còn Lôi Ngọc đang dẫn Vân Triệt đi phía sau rồi."
Tình hình Dự Châu đang rất nguy hiểm, nếu Vân Triệt đến đây khó tránh lại dẫn thêm phiền phức, cho nên nàng vẫn phải cố gắng tốc chiến tốc thắng thôi.
"Huynh che chở cho ta, còn ta cứu người ra, sau đó chúng ta đều phải rời đi. Không thể tiếp tục ở Dự Châu này nữa"
Cừu thiếu chủ luôn rất nghe lời, hắn ta nhanh chóng đưa mũi kiếm lên, bảo vệ Lãnh Băng Cơ,tấn công thẳng về phía hai người mặt quỷ bên cạnh Nhân Hòa.
Tên ma ốm vẫn biếng nhác, nghiêng người dựa vào cái kiệu, vẻ mặt không sợ nguy hiểm, hoàn toàn chẳng thèm để Cừu thiếu chủ vào trong mắt.
Lãnh Bằng Cơ phi thân lên trên, cổ tay nàng vừa lật, một hàng ngân châm đã từ trong áo vút ra, đâm thẳng về hai mặt quỷ đang giữ lấy Nhân Hòa. Đương nhiên cùng lúc đó, Lãnh Băng Cơ cũng tặng kèm cho Na Dạ Bạch một phần hậu lễ không thể ngờ tới.
Độc dược độc môn.
Chỉ cần tên Na Dạ Bạch đó trúng phải độc dược của mình, Lãnh Băng Cơ không lo hắn. không chịu nghe lời. Đừng nói là thả Nhân Hòa ra, ngay cả buộc hắn ta ngoan ngoãn giơ tay ra chịu trói cũng không phải việc khó khăn. Như vậy thì tình hình dịch bệnh nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhờ có ngân châm che giấu, Lãnh Băng Cơ dễ dàng truyền độc dược về phía mặt bị lộ ra của tên Dạ Bạch.
Chỉ cần hắn ta hô hấp nhiều hơn một hơi, độc dược sẽ nương theo hơi thở mà tấn công vào trong cơ thể hắn ta.
Sự thật sau đó chứng minh rõ ràng, con người không thể quá tham lam, cũng không thể mãi mãi dương dương tự đắc.
Trong phút chốc tên Na Dạ Bạch ngồi trong kiệu hô hấp ngày một khó khăn, lông mày nhíu chặt, hai tay ôm ngực khổ sở. Hắn ta đang phải chịu đựng nỗi thống khổ do độc tính phát tác.
Lãnh Băng Cơ di chuyển cực nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt cỗ kiệu để giải cứu Nhân Hòa, không thèm để ý đến tên ma ốm đang chật vật cuộn tròn mình trong kiệu.
Nhưng mấy người mặt quỷ cũng đâu chịu ngồi không, đương nhiên sẽ chẳng để cho Lãnh Băng Cơ dễ dàng đắc thủ.
Lưỡi đao trong tay bọn họ hất lên, kịp thời ngăn ngân châm từ tay Lãnh Băng Cơ đang phóng ra, đồng loạt đột ngột tấn công về phía nàng, khiến cho Lãnh Băng Cơ phải quay lưng về phía tên ma ốm ngồi trong kiệu.
Không ngờ trong giây phút ấy, ánh mắt tên ma ốm vốn dĩ chật vật chịu đựng kịch độc lại ánh lên nét vui mừng.
Hắn ta đập vào cơ quan trong kiệu, nháy mắt hai cái xích sắt từ trong cỗ kiệu kia phóng ra, mạnh mẽ như gió quấn chặt lấy vòng eo của Lãnh Băng Cơ, sau đó xoắn chặt cả người nàng lại, giật thẳng vào trong kiệu, hơn nữa, còn khiến cho Lãnh Băng Cơ ngã thẳng vào lồng ngực tên ma om ay.
Quả thật là một tên tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, thì ra đây là lý do vì sao vừa nãy hắn không chịu chạy đi.
Lãnh Bằng Cơ không kịp đề phòng, nàng bỗng cảm thấy phía sau cổ mình tê rần, cả người mềm nhũn không thể cử động, chắc chắn là do đã trúng chiêu của tên ma ốm.
Mà lúc này sắc mặt tên ma ốm vẫn như bình thường, làm gì có chút vật vã đau đớn nào như ban nãy đâu.
Lãnh Bằng Cơ nheo mắt, hừ lạnh: "Thật không ngờ tới, vậy mà ta lại gặp phải kỳ phùng địchthủ, ngươi thật sự là cao tay!"
Khóe môi tên ma ốm khẽ nhếch lên, hắn ta cúi đầu nhìn về phía tay nàng một cái rồi nói: "Xin khuyên người một câu, nên thật thà ngoan ngoãn một chút, chút ít độc dược này của người đối với ta mà nói là hoàn toàn vô dụng. Bởi vì từ bé đến lớn ta đều dùng độc trị độc, từ lâu đã có một cơ thể bách độc bất xâm rồi".
Lại còn có chuyện như này nữa sao?
Như vậy thì quá khó khăn rồi, nàng phải làm gì mới có thể độc chết hắn ta đây?
Đúng lúc này đã thấy Tiểu Vân Triệt và Phượng Lôi Ngọc từ xa đuổi tới, khi còn cách một đoạn rất xa, Tiểu Vân Triệt đã vội vàng gọi tên lãnh Băng Cơ. Tiếng gọi ồn ào thân quen ấy giống như chưa hề biết sợ Lãnh Bằng Cơ cho ăn đòn vậy.
Tên ma ốm liếc mắt một cái, trầm giọng nhắc thủ hạ: "Tới đúng lúc lắm, chúng ta đi thôi"
Cừu thiếu chủ vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ bị bắt đi, đã vội vàng vung kiếm hai nhát, giết chết hai tên mặt quỷ, sau đó tung người nhảy lên, toan định cứu lấy Lãnh Băng Cơ.
Cỗ kiệu của Na Dạ Bạch trong phút chốc theo gió bay lên, mấy mỹ nhân duyên dáng nâng kiệu không ngờ khinh công đều cực đỉnh, chân đạp vào không trung rồi vút đi, nâng hai người bọn họ theo mất.
Mấy người mặt quỷ dường như cũng nhận được hưởng ứng, ngay lập tức ép sát Nhân Hòa rồi ném thẳng về phía Cừu thiếu chủ đang tấn công. Cừu thiếu chủ không thể thấy chết mà không cứu, cho nên mau chóng đỡ lấy Nhân Hòa rồi cứu về. Cũng vì như vậy mà hắn ta lỡ mất hai nhịp, không kịp đuổi theo cỗ kiệu.
Những tên mặt quỷ còn sót lại chẳng hề chịu buông tay, liên tục ép sát tấn công Cừu thiếu chủ. Hơn nữa Tiểu Vân Triệt vẫn còn ở đây, nếu như hắn nhất quyết đuổi theo để cướp lấy Lãnh Băng Cơ, há chẳng phải tạo cơ hội cho bọn chúng hãm hại Tiểu Vân Triệt hay sao? Quả thật khó giữ vẹn toàn, Cừu thiếu chủ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hình Lãnh Băng Cơ dần dần khuất xa rồi biến mất.
Đã thấy cỗ kiệu rời khỏi, cho nên mấy người mặt quỷ đều nhanh chân rút lui, "vút" một tiếng đã không còn nhìn thấy hình ảnh bất cứ ai nữa.
Trong lòng Cừu thiếu chủ phiền não không thôi, đây rõ ràng là địa bàn của mình, thế mà hắn lại để cho thái tử Nam Chiểu nẫng tay trên cướp người, hơn thể còn vô cùng diễu võ giương oai, khiến cho Cừu thiểu chủ hết sức mất mặt. Làm gì có lí nào như thế này chứ!
Phượng Lôi Ngọc thấy nơi này đang đánh đấu qua lại, biết là không ổn, cho nên nhất quyết túm chặt lấy Tiểu Vân Triệt không dám tiến về phía trước. Đợi đến lúc nguy hiểm đã hết, hai người mới dám tiến lại gần đây, hỏi xem rốt cuộc sự tình như thế nào.