Tô Tuyết Vy thản nhiên rút tay lại rồi lắc đầu với Chu Hạo Thanh, cô muốn nói với anh giữa hai người thực sự là không có khả năng.
Nhưng chỉ cần hơi mở miệng là cổ họng cô lại đau đớn vô cùng.
Cô mỉm cười nhìn anh, ánh mặt cô lặng lẽ nhìn về phía chiếc điện thoại được đặt trên bàn ở một bên, cô dứt khoát cầm lấy chiếc điện thoại, nhanh chóng đánh chữ.
‘Hạo Thanh, em không muốn lừa anh, cũng không muốn lừa dối bản thân mình, tình cảm em dành cho anh chỉ là tình bạn, em đã không còn yêu Thịnh Vân Hạo nữa rồi nhưng hiện giờ em chỉ muốn một mình mà thôi.’
Chu Hạo Thanh nhìn thấy những lời này cũng hiểu bản thân anh ta đã hoàn toàn chẳng còn hy vọng nhưng anh ta vẫn muốn thử thêm lần nữa, dù sao thì anh ta cũng đã nỗ lực lâu như vậy rồi, không phải nói buông bỏ là có thể buông bỏ ngay được.
“Tuyết Vy, anh sẽ không buông xuôi vậy đâu, anh sẽ luôn ở lại bên cạnh em, anh cũng sẽ không để Thịnh Vân Hạo quấy rầy em đâu.”
Nói xong những lời này anh ta cũng không biết nói thêm gì nữa.
Thấy anh không nói gì, Tô Tuyết Vy lại yên tâm hơn, chỉ là cô rất tò mò Tiêu Châu tìm Chu Hạo Thanh là vì chuyện gì? Trong ấn tượng của cô, hai người này dường như cũng chẳng qua lại với nhau.
Cô thắm cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn trượt mở điện thoại, lách tạch gõ ra một hàng chữ.
‘Anh với Tiêu Châu ra ngoài làm gì đấy?’
Chu Hạo Thanh nhìn dòng chữ trên màn hình hồi lâu mới hoàn hồn lại được vẻ mặt anh ta lại có hơi khác thường, nhưng anh lại không muốn giấu Tô Tuyết Vy nên liền nói hết cho cô biết.
Mà sau khi trở lại khách sạn, Thịnh Vân Hạo cũng không làm gì mà chỉ ngây ngốc ngồi trên giường, anh giống như người mất hồn, hai mắt vô thần.
Tô Tuyết Vy giờ đã không còn yêu anh nữa rồi, anh nên làm gì đây? Nên níu kéo thế nào? Chuyện này khiến anh cảm thấy thật tuyệt vọng.
Lúc anh đẩy Tô Tuyết Vy xuống vực sâu cũng chưa từng nghĩ tới chính mình cũng sẽ rời vào đó, nhưng hiện giờ, anh cũng đã tan xương nát thịt không cách nào níu kéo lại.
Điện thoại trên bàn vang lên, Thịnh Vân Hạo nhìn lướt qua màn hình điện thoại liền không vui nhíu mày, người gọi điện đến chính là dì của anh – Trình Thiên Na.
“Alo.”
Còn chưa dứt lời đã bị xen ngang.
“Con rốt cuộc làm sao vậy? Công chuyện ở công ty đã chất thành một đống rồi con còn đi đâu?”
Trước đây Trình Thiên Na vẫn luôn nghỉ phép ở nước ngoài nên cũng không biết những chuyện này, hiện giờ hết phép đương nhiên là về nước rồi, nhưng thật không ngờ sau khi về nước lại biết được chuyện khiến người khác khiếp sợ như vậy.
Lúc này bà ta đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lâm, nhìn phòng làm việc trống không như vậy khiến trong lòng bà ta không khỏi nén giận, bà ta vẫn rất luôn yên tâm về đứa cháu trai này nhưng thật không ngờ cháu trai bà ta lại có thể vì một đứa con gái như vậy mà bỏ bê công ty.
“Dì cho cháu thời gian, cháu hôm nay… Tút!”
Trình Thiên Na nhìn điện thoại bị ngắt máy, sắc mặt càng thêm khó coi, thằng nhóc Thịnh Vân Hạo này vậy mà lại ngắt điện thoại của bà ta.
Bà ta nhìn trợ lý bên cạnh, hỏi: “Thằng cháu ngỗ nghịch này đi đâu rồi?”
“Dạ thưa bà, tổng giám đốc đến thành phố kế bên ạ.”
“Đặt vé máy bay cho tôi, tôi lập tức đi đưa nó về.”
Thịnh Vân Hạo nhìn điện thoại mà đau đầu, anh không biết là dì của mình đã trở lại, thậm chí còn gọi điện thoại cho anh, chuyện này thật khiến anh có hơi không kịp phòng bị.
Năm đó nhà họ Trình xảy ra huyết án là do Trình Thiên Na thu lưu anh, cẩn thận dạy dỗ anh, sau này sau khi để anh tiếp quản tập đoàn Thịnh Lâm liền ra nước ngoài nghỉ phép, cũng chưa từng hỏi đến chuyện trong nước.
Hiện tại trở về hiển nhiên là có người đã nói gì đó với bà ấy.
Trình Thiên Na vốn đã không thích Tô Tuyết Vy, nếu để bà ấy biết anh ở bên chỗ Tô Tuyết Vy thì anh cũng không biết Trình Thiên Na sẽ làm ra chuyện gì.
Nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, anh liền quyết định đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Tô Tuyết Vy không dám tin nhìn Chu Hạo Thanh, cô không tin Chu Hạo Thanh lại sẽ giải trừ hôn ước, mối hôn sự này quan trọng với tập đoàn Chu thị biết nhường nào anh ấy cũng không phải không biết, hiện giờ giải trừ hôn ước không phải là tự ép mình vào đường cùng sao?
Ngón tay cô nhanh chóng gõ chữ.
“Đan Bạch có biết không? Anh làm như vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm đây, hơn nữa, anh xác định chuyện hôn ước này chỉ cần anh nói một câu là có thể giải quyết được sao?”
Chu Hạo Thanh im lặng, anh ta biết bản thân anh ta không quyết định được, nhưng Lục Đan Bạch chắc chắn có thể giải quyết chuyện này, hai người cũng đã nói rõ với nhau rồi, bọn họ tuyệt đối không kết hôn.
“Anh với cô ấy đã nói chuyện với nhau rồi, trước cuối tháng sẽ giải quyết chuyện giải trừ hôn ước này.
Anh sẽ ở bên cạnh em, anh sẽ chăm sóc em cả đời này.”
Nụ cười ấm áp của Chu Hạo Thanh khiến Tô Tuyết Vy đau nhói, cô vậy mà lại hại một người dịu dàng đến vậy thành ra bộ dáng hiện tại, cô nên làm thế nào đây?
Cô không thích Chu Hạo Thanh, giữa bọn họ cũng chỉ có tình bạn mà thôi, cô rất cảm ơn sự săn sóc của anh ấy khi còn ở nước ngoài, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cô sẽ nảy sinh loại tình cảm đấy với anh ấy.
Trái tim cô đã sớm dành cho người kia vào bốn năm trước rồi, hiện giờ cũng là như vậy, cô sẽ không động lòng với bất kỳ ai nữa cả.
“Em sẽ không ở bên ai cả, em đã quyết định cả rồi cho nên anh cũng đừng nói lời như vậy, em sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, anh không cần lo lắng đâu.”
Chu Hạo Thanh biết bản thân anh ta đã chẳng còn cơ hội nhưng anh ta sẽ không rời khỏi Tô Tuyết Vy, nếu có rời đi thì anh ta cũng sẽ đợi Tô Tuyết Vy khỏe lại rồi mới rời đi.
“Anh biết, nhưng Tuyết Vy à, anh sẽ không rời đi đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi em khỏi lại rồi mới rời đi, anh sẽ không để Thịnh Vân Hạo lại gần em một bước nào đâu.”
Tô Tuyết Vy chỉ gật đầu rồi để điện thoại xuống, nhắm mắt lại, cô mệt rồi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi nhưng những lời mới nãy của Thịnh Vân Hạo vẫn còn vọng lại trong tâm trí cô.
Cô biết cô không nên tin vào những lời đó nhưng nó lại quá mức tốt đẹp khiến cô không khỏi nảy sinh ảo giác, thực sự tồn tại một Thịnh Vân Hạo như vậy sao? Hay là, đó chỉ do cô ảo tưởng ra thôi.
Chu Hạo Thanh chậm rãi đứng dậy, anh ta nhìn cô rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Những lời mới nãy Tiêu Châu nói toàn bộ trùng điệp lên với những lời của Tô Tuyết Vy, anh ta đương nhiên biết giải trừ hôn ước sẽ phải trả giá như thế nào, nhưng anh ta chẳng hề sợ hãi, anh ta chỉ sợ Tô Tuyết Vy phải chịu tổn thương.
Điện thoại trong túi vang lên, anh ta liếc mắt nhìn màn hình, tuy thực không muốn nghe máy nhưng người gọi điện đến lại là Chu Chính Nam, quả thực là khiến anh ta không tài nào bỏ qua.
“Thằng con bất hiếu! Mày về ngay đây cho tao! Nếu không mày cứ đợi gặp mặt tao lần cuối ở bệnh viện đi!”
“Ba!”
Lần nào Chu Chính Nam cũng dùng cách này ép anh ta trở lại, lần này nói gì đi chăng nữa thì anh ta cũng không mắc câu đâu, anh ta tuyệt đối sẽ không trở về.
Tiếng ồn ào phía bên kia điện thoại khiến Chu Hạo Thanh cảm thấy không an lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Chu Hạo Thanh, ba của anh thật sự vào viện rồi!”
Giọng nói của Lục Đan Bạch truyền đến khiến Chu Hạo Thanh cả kinh, chẳng lẽ lần này là thật sao?
Cạch! Điện thoại bị ngắt máy, là bên phía Chu Chính Nam ngắt máy.
Chu Hạo Thanh liếc nhìn Tô Tuyết Vy trong phòng bệnh, anh ta quả thực không biết nên lựa chọn ra sao nhưng cuối cùng anh ta vẫn quyết định trở về, bên này còn có Tiêu Châu nên anh ta cũng an tâm hơn được phần nào.
Vừa mới ra khỏi bệnh viện liền gặp phải Tiêu Châu, còn có Thịnh Vân Hạo ở một bên khiến sắc mặt anh ta thoáng cái đã trở nên cực kỳ khó coi, nhưng tình hình nguy cấp nên anh ta cũng chỉ đành làm như vậy.
Chu Hạo Thanh tóm tắt đơn giản lại tình hình xong liền đi.
Thịnh Vân Hạo nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi liền khẽ cười một tiếng khinh thường, anh hoàn toàn không coi Chu Hạo Thanh ra gì.
“Cô đưa Thần Vũ về đi, ở bệnh viện không tốt, tôi sợ Thần Vũ sẽ ốm mất, để tôi chăm sóc cô ấy cho.”.
Danh Sách Chương: