Tô Tuyết Vy kể cho Chu Hạo Thanh nghe toàn bộ câu chuyện.
“Hôm đó chỉ là một buổi tiệc rượu.
Tôi không biết tại sao Lục Đan Bạch cũng xuất hiện ở đó.
Cảm giác cứ như có người cố tình để anh ta đi để gặp tôi vậy.” Tô Tuyết Vy nắm chặt đôi tay.
Ngoại trừ hai người đang ngồi ở hành lang bệnh viện, mọi lời nói của Tô Tuyết Vy đều lặng lẽ đi vào tai Chu Hạo Thanh, nói cho anh ta biết sự thật.
“Lúc đó, tôi không biết ai đã tung ra tin tức này, nhưng cho dù tôi thật sự làm việc ở Quán bar Hoàng Kim, tôi vẫn sẽ không bao giờ bán đi nhân cách và phẩm giá của mình.”
“Vậy tại sao những người trong quán bar Hoàng Kim lại nói rằng em là nhân viên tiếp rượu ở đó chứ?” Chu Hạo Thanh tiếp tục hỏi.
“Nhất định là có người bảo bọn họ nói như vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.” Đôi mắt Tô Tuyết Vy ánh lên cảm xúc khó tả.
Chu Hạo Thanh trầm ngâm một chút rồi nói: “Chẳng lẽ là nhà họ Tô?”
Tô Tuyết Vy mỉm cười, giọng cười buồn bã của cô khiến Chu Hạo Thanh cảm thấy đầy xót xa: “Về chuyện này, tôi sẽ không để họ tiếp tục lộng hành đâu, tôi sẽ bắt họ phải trả giá.
Tuyết Vy...”
Tô Tuyết Vy thở dài: “Hạo Thanh, anh mau quay về đi, đi đi về về như vậy, nhìn xem đã hành anh thành bộ dạng gì rồi.”
Không để Chu Hạo Thanh từ chối, cô tiễn anh ta ra tận cửa bệnh viện: “Tóm lại là anh cứ yên tâm đi, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không sao đâu.”
Chu Hạo Thanh nhìn Tô Tuyết Vy không yên lòng, mãi đến khi Tô Tuyết Vy liên tục cam đoan sẽ không có chuyện gì, anh ta mới rời khỏi bệnh viện.
Với ánh trăng trong đêm, Tô Tuyết Vy chậm rãi trở về phòng bệnh.
Cả một bệnh viện rộng lớn thế này, trong phút chốc dường như chỉ còn lại Tô Tuyết Vy.
Hơn nữa không gian lại vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.
Tô Tuyết Vy cứ thế nhớ lại từng chút một quãng thời gian cô và Thịnh Vân Hạo ở bên nhau.
Bốn năm thật sự có thể thay đổi được rất nhiều người, trong đó bao gồm cả cô, nhưng cô chưa bao giờ phản bội Thịnh Vân Hạo cả, cô sẽ cho anh biết sự thật, nhưng cô lại không có bằng chứng gì trong tay.
Còn chưa nói đến việc bây giờ anh xem Tô Minh Nguyệt như báu vật của mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô lại mờ đi, rốt cuộc là tại sao, tại sao anh lại có thể nhẫn tâm quên đi cô, quay lưng lại với cô như vậy.
Trở lại phòng bệnh, nhìn gương mặt thanh tú đang ngủ say của bé con, Tô Tuyết Vy hai mắt đỏ hoe, cô thề sẽ không để Tô Thần Vũ gặp nguy hiểm lần nào nữa, cô sẽ khiến Tô Minh Nguyệt phải trả giá đau đớn.
Trong khi đó, ở một phòng bệnh khác, Thịnh Vân Hạo đang chăm sóc cho Tô Minh Nguyệt, anh đã ở đó từ lâu đến giờ vẫn không rời nửa bước.
Lệnh gọi triệu tập từ tòa án cũng bị anh để sang một bên.
Đột nhiên Tô Minh Nguyệt bỗng vùng vẫy trong nghẹt thở như đang gặp ác mộng, cô ta hét lên: “Không, làm ơn hãy thả tôi ra!”
Rồi cô ta đột ngột bật dậy, mở mắt ra, thở hổn hển và vỗ ngực.
Vừa quay đầu lại, cô ta đã nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang ở bên cạnh chăm sóc mình, trong lòng Tô Minh Nguyệt rất vui sướng, Thịnh Vân Hạo sẽ không rời bỏ cô ta, còn Tô Tuyết Vy có là cái thá gì cơ chứ.
“Anh Vân Hạo, em sợ quá.” Tô Minh Nguyệt giả vờ khóc: “Em lại mơ thấy Tô Tuyết Vy.
Cô ta cầm một con dao từ từ lại gần em, cô ta muốn giết em.
Em sợ quá.
Em không biết phải làm thế nào cả.” Vừa nói, cô ta vừa ôm Thịnh Vân Hạo thật chặt, lao cả người vào vòng tay anh.
Thịnh Vân Hạo bị ôm đến cứng người, anh nhẹ giọng an ủi: “Anh sẽ không để cô ta lại làm phiền em đâu.”
Nhưng giấc mơ đó chẳng qua chỉ là do Tô Minh Nguyệt bịa ra, làm sao cô ta có thể mơ thấy Tô Tuyết Vy đến giết mình cơ chứ.
Cô ta là mơ thấy mình bị Thịnh Vân Hạo bỏ rơi, còn bị người khác ám sát mà thôi.
Nếu như dùng cách này mà còn không thể khiến Thịnh Vân Hạo rời bỏ Tô Tuyết Vy thì bốn năm trước cô ta đã rời đi rồi.
Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, cô ta cũng không thể quay đầu lại, cô ta sẽ không buông tha cho Thịnh Vân Hạo, đặc biệt là để anh cho Tô Tuyết Vy.
“Anh Vân Hạo, em sợ.” Tô Minh Nguyệt cố tình dịu giọng.
“Anh sẽ ở bên em, em cứ yên tâm ngủ đi.” Thịnh Vân Hạo cố gắng dỗ dành.
Trời đã về khuya, không gian đầy tĩnh mịch.
Thịnh Vân Hạo ở tầng trên không ngủ được, Tô Tuyết Vy ở tầng dưới cũng không ngủ được, hai người dựa vào ban công hóng gió cả đêm, chỉ có điều mỗi người lại đang nghĩ về những chuyện khác nhau.
Thịnh Vân Hạo nhớ tới bưã tiệc rượu, lần đầu tiên sau bốn năm anh gặp lại Tô Tuyết Vy, nhìn thấy cô và một ông già đang ở cùng một chỗ, anh càng cảm thấy buồn nôn!
Không ngờ Tô Tuyết Vy lại có thể vì tiền mà liều mạng như vậy!
Đêm đó, cả hai người đều thức trắng đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vân Hạo được bác sĩ gọi ra khỏi phòng.
Thịnh Vân Hạo tỏ vẻ khó chịu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”
Vị bác sĩ ấp úng nói: “ Chuyện là, bệnh tình của cô Minh Nguyệt hiện giờ đã ổn định rồi, nhưng không biết giờ sẽ lại tái phát.
Hiện bệnh viện chúng lại không có nhiều máu thuộc nhóm máu của cô Minh Nguyệt vì vậy chúng tôi nghĩ anh nên sớm tìm người tình nguyện hiến máu cho cô ấy.”
Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn lên, nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong anh xoay người trở về phòng bệnh, trong lòng bây giờ chỉ nghĩ tới Tô Tuyết Vy, chỉ cô mới có thể hiến máu cho Tô Minh Nguyệt được, cô chắc chắn không thể từ chối việc này.
Vị bác sĩ kia cũng quay lại phòng khám.
Khi Thịnh Vân Hạo trở lại phòng, Tô Minh Nguyệt đã tỉnh.
Anh Vân Hạo, có phải tình trạng của em lại trở nên xấu hơn đúng không?” Tô Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
“Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Minh Nguyệt nghe xong những lời này liền cảm thấy vui sướng vỡ òa, quả nhiên trong lòng Thịnh Vân Hạo vẫn có cô ta, nếu không sẽ không lo lắng cho cô ta như vậy, cô ta khinh thường nghĩ, Tô Tuyết Vy có là gì chứ.
“Anh Vân Hạo, em đói rồi, anh có thể giúp em mua gì ăn không?” Tô Minh Nguyệt nói với Thịnh Vân Hạo một cách quyến rũ.
Thịnh Vân Hạo nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Thịnh Vân Hạo, Tô Minh Nguyệt bắt đầu mơ tưởng đến cảnh tượng Tô Tuyết Vy bị Thịnh Vân Hạo tàn nhẫn vứt bỏ, cô ta cảm thấy rất hạnh phúc, nghĩ có lẽ Thịnh Vân Hạo sắp phải lòng cô ta rồi.
Lúc đi tới cửa, Thịnh Vân Hạo lại trở về vẻ mặt u ám ban đầu, nếu như Tô Minh Nguyệt xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Tuyết Vy..
Danh Sách Chương: