Mọi người đều nhìn về phía Chu Hạo Thanh, Trình Thiên Na là người lên tiếng đầu tiên: "Anh cứ nói chuyện đi.
Tôi sẽ đến đồn cảnh sát trước.
Tôi còn có một số việc phải làm."
Tô Tuyết Vy biết Trình Thiên Na muốn làm gì, vì vậy đi tới trước mặt chặn đường bà ta rồi nói: "Tôi biết bà muốn làm gì.
Bà Na, chuyện này không tầm thường.
Cô không được để cô ta được làm theo ý muốn nhé."
Tất cả mọi người đều nhìn Trình Thiên Na, mọi người đều biết về mối quan hệ giữa bà ta và Trình Vũ Thanh.
Điều tốt nhất Trình Thiên Na nên làm lúc này là tránh sự nghi ngờ, cho dù Trình Vũ Thanh có không đồng ý sự giúp đỡ của bà ta thì bà ta cũng sẽ không từ bỏ.
Sau khi nghe Tô Tuyết Vy nói xong, Trình Thiên Na mới phản ứng lại.
Bà ta nhìn bọn họ có chút áy náy, rõ ràng tất cả lỗi này đều là của Trình Vũ Thanh, bây giờ bà ta lại muốn giúp Trình Vũ Thanh thoát khỏi chuyện đó.
"Tôi...!tôi biết, tôi sẽ không làm loại chuyện này nữa.
Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cảnh sát." Trình Thiên Na cúi đầu nói.
Lục Đan Bạch nhìn bốn người Lục Chính Vĩ cách đó không xa, đột nhiên phát hiện Tô Xa Bình ngồi ở bên cạnh, kinh ngạc nói: "Ông Bình cũng ở đây!"
Tô Tuyết Vy đương nhiên biết Tô Xa Bình đang ở đó, bởi vì Tô Xa Bình chính là được cô gọi tới.
Nếu không phải Tô Xa Bình nhờ cô giúp đỡ mấy ngày trước thì ông ấy sẽ không bao giờ tìm thấy Mạnh Tú Cầm.
Tô Xa Bình theo dõi hành vi của Tô Tuyết Vy và hiểu được suy nghĩ trong lòng của cô, ông ấy vỗ bàn nói: "Đi thôi, chúng ta hãy đến đồn cảnh sát xem mọi chuyện thế nào, chắc bọn trẻ cũng sẽ sớm đến đây."
Vì Tô Xa Bình đã nói rồi, Lục Chính Vĩ muốn nói cái gì cũng không tiện nữa, đành miễn cưỡng gật đầu nói: "Được, vậy đi theo ông Xa Bình đi."
Tô Xa Bình biết Lục Chính Vĩ không muốn rời đi cho nên đành phải giả bộ ân cần, chống nạng đứng dậy nói: "Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ không ép buộc.
Cậu cứ để tôi đi một mình cũng được."
“Tôi là phận bề dưới nên đương nhiên phải nghe lời trưởng bối rồi, mong ông dẫn đường để chúng tôi đi theo sau.” Tuy rằng Lục Chính Vĩ bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải giả bộ đồng tình.
Tô Xa Bình dùng thân phận để điều khiển những chuyện này, Tô Tuyết Vy vừa rồi nhìn ông ấy rồi nháy mắt một cái là ông liền hiểu ra ngay.
Lục Chính Vĩ cùng ba người đi theo Tô Xa Bình rời nhà hàng đến đồn cảnh sát, nhìn những người khác rời đi, Tô Tuyết Vy mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng có thể đến đồn cảnh sát thôi."
Lục Đan Bạch nhìn về hướng mấy người rời đi bằng một ánh mắt tò mò, cô ấy không hiểu tại sao họ lại chọn rời đi vào lúc này.
Lục Chính Vĩ không phải là một người dễ thuyết phục như vậy, trừ khi Tô Xa Bình đã nói điều gì đó.
Thịnh Vân Hạo liếc nhìn Tô Tuyết Vy, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, làm sao có thể không biết chuyện này xảy ra, nhưng anh cũng im lặng không nói.
“Nhưng cha tôi sẽ không dễ dàng rời đi như thế này.
Chu Hạo Thanh, chú cũng đã đi rồi, anh không hỏi sao?” Lục Đan Bạch khó hiểu nói.
Chu Hạo Thanh biết bọn họ rời đi là tạo cơ hội cho anh ta và mấy người trẻ tuổi này, cho nên chắc chắn họ cũng sẽ không tới đồn cảnh sát trước, chắc chỉ có thể là Tô Xa Bình đã nói điều gì đó.
"Chẳng lẽ là ông Bình đã nói cái gì ư? Mọi người đều biết uy quyền của ông ấy mà." Chu Hạo Thanh chậm rãi nói.
Tô Tuyết Vy không quan tâm đến điều đó, mà chỉ nhanh chóng đứng dậy nói: "Chúng ta hãy đến đồn cảnh sát trước đi.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ ở đó.
Họ cũng phải có mặt ở đó thôi."
Mấy người gật đầu, cũng nhanh chóng chạy tới đồn cảnh sát.
Ở phía cửa đồn cảnh sát quen thuộc, một viên cảnh sát nhìn mấy người nhất thời liền cảm thấy không nói nên lời, vẻ mặt của những người này có phần kỳ quái.
“Mấy người có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của viên cảnh sát có phần thô lỗ, hoàn toàn không biết mình vừa nói gì.
“Chúng tôi tới đây để xem xét tình hình.
Trình Vũ Thanh và Mạnh Tú Cầm vừa mới bị bắt vào đây và chúng tôi là nhân chứng.” Tô Tuyết Vy nhìn anh ta, rõ ràng mạch lạc giải thích.
Viên cảnh sát nghe cô nói xong liền gật gật đầu, dẫn bọn họ đến cửa phòng thẩm vấn: "Đây là Trình Vũ Thanh, đối diện là Mạnh Tú Cầm.
Mấy người đợi một lát."
Sau khi nói xong, cảnh sát đi vào và thông báo cho họ.
Liếc sang bên cạnh liền thấy một số người đang đợi ở sảnh, không ai khác chính là nhóm người Lục Chính Vĩ.
Khi Lục Chính Vĩ nhìn thấy Tô Tuyết Vy, vẻ mặt ông ta quả thực có chút không hài lòng.
Chính là do cô mà mọi chuyện mới nên cơ sự này, nếu không có cô thì sao mọi chuyện lại trở nên rối rắm như vậy chứ?
“Hừ, cô ở chỗ này làm gì?” Lục Chính Vĩ sắc mặt không tốt nhưng lời nói cũng không quá lỗ mãng.
Tô Xa Bình không nói cái gì nhưng cảm thấy được có cái gì không tốt lắm.
Tô Tuyết Vy là cháu gái của ông ấy nhưng cũng đúng là không được mọi người coi trọng.
Tô Tuyết Vy lúng túng đứng bên cạnh có phần không biết nên nói gì, vừa mím môi định nói thì bị Thịnh Vân Hạo ngăn lại:.
Truyện Gia Đấu
"Ông Vĩ, ông không nên quá khích.
Bây giờ đã xảy ra chuyện, ông còn có thể trách ai? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi."
Lời nói của Thịnh Vân Hạo đều đúng nhưng Lục Chính Vĩ không muốn thừa nhận rằng con gái của ông ta đột nhiên biến mất và sau đó trở thành như bây giờ.
Có rất nhiều người trong ngành đang chờ xem trò hề hôm nay của nhà họ Lục.
Lục Chính Vĩ không có lý do gì để bác bỏ, Long Duệ Ân đứng trước mặt Lục Chính Vĩ và nói với mọi người: "Vấn đề hôm nay là do chúng tôi đã không thấu đáo được hết.
Xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi."
Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh đều biết lý do của sự việc này, họ không cần phải trở thành nạn nhân thương mại của hai gia đình nữa.
“Bố, chuyện này bố không thể trách ai cả.
Bố chỉ đang cố gắng tìm lý do để nhà họ Lục không phải gánh chịu những lời tàn tán mà thôi.” Lục Đan Bạch cố định nhìn Lục Chính Vĩ.
Lục Chính Vĩ, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới con gái mình thật sự sẽ ngoảnh mặt bỏ đi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, không những không nói giúp cho người trong nhà mà còn đi bênh vực người ngoài.
"Đan Bạch! Đây là thái độ của con khi nói chuyện với trưởng bối sao? Ai đã nuôi nấng con hơn hai mươi năm qua chứ?" Lục Chính Vĩ tức giận muốn dọa đánh Lục Đan Bạch.
Chu Chính Nam vội vàng ngăn cản, Long Duệ Ân kéo ông ta sang một bên, Tô Xa Bình nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia có chút nhức óc, vội vàng kêu lên: "Được rồi! Đừng cãi nữa! Bây giờ đã xảy ra chuyện, trước hết nghĩ xem nên giải quyết như thế nào đi.
Còn ồn ào ở đây làm gì?"
Vài người trong nháy mắt đều đột ngột yên lặng, Tô Xa Bình tuy rằng đã rất lớn tuổi nhưng trên người ông ấy còn có khí phách, thậm chí có thể nói là độc đoán.
Tô Tuyết Vy đứng dậy nhìn Lục Chính Vĩ nói: "Chú à, cháu không biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.
Mọi chuyện đều là lỗi của cháu.
Chú cũng có thể mắng cháu.
Chỉ cần chú cảm thấy thoải mái, cháu sẽ không có bất kỳ ý kiến gì."
Đột nhiên một cảnh sát đi tới và nói với họ: "Mọi người có thể vào trong, mấy người định gặp Trình Vũ Thanh hay Mạnh Tú Cầm?".
Danh Sách Chương: