Mục lục
Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong phòng làm việc yên tĩnh không có một tiếng động, hai người cứ như vậy nhìn nhau, Mạnh Tú Cầm không biết những gì ông ta nói là thật hay giả, nhưng hiện tại nên tin tưởng ông ta thì hơn.

Lâm Gia Thần bị nhìn như vậy có chút không thoải mái, hơi nheo mắt nói: “Bà thật sự cho rằng mình an toàn sao? Bên ngoài có nhiều người tìm bà như vậy, vậy mà bà còn dám chạy ra ngoài, thật sự không muốn sống rồi.

"
Về chuyện Mạnh Tú Cầm, Lâm Gia Thần cả người đầy phẫn nộ.

Nếu có chuyện gì xảy ra ở thời điểm căng thẳng này, ai có thể chịu trách nhiệm được đây!
Hơn nữa phía Trình Vũ Thanh đang hỗn loạn mơ hồ, nếu không nuốt được tập đoàn Thịnh Lâm, kế hoạch bao nhiêu năm như vậy cũng vô ích.

"Chuyện này tôi căn bản không biết, rốt cuộc là ai đã lắp máy nghe trộm trong nhà?" Mạnh Tú Cầm sờ cằm, nhìn chiếc chìa khóa trong tay, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Lâm Gia Thần quay lưng về phía ghế về phía Mạnh Tú Cầm, không thấy được vẻ mặt của ông ta, chậm rãi nói: “Trước tiên nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này bà đã đi đâu.

"
Mạnh Tú Cầm nghe câu hỏi, có phần không biết nên nói gì, tuyệt đối không được để ông ta biết chuyện này, nếu không cả hai sẽ tiêu đời.

"Lẽ nào muốn nhốt tôi ở trong căn nhà tối tăm đó cả ngày sao?"
Lâm Gia Thần nhẹ gật đầu cánh tay nhìn về phía cửa sổ trong suốt đối diện nói: “Bà thật sự nghĩ đơn giản như vậy sao? Đừng quá ngây thơ.


Người muốn mạng của bà không chỉ có một người.


Mạnh Tú Cầm sững sờ, chống tay lên bàn, giọng nói bất giác có chút băn khoăn, hỏi: “Ngoài Thịnh Vân Hạo ra, còn có người khác sao?"
"Mạnh Tú Cầm, bà thật sự cho rằng anh ta là người duy nhất muốn mạng của bà sao? Có quá nhiều người muốn tính mạng của bà, tôi khuyên bà tốt nhất yên phận một chút, đừng chạy ra ngoài.

" Lâm Gia Thần chỉ chậm rãi nói một nửa sự thật.

Mặc dù Mạnh Tú Cầm không cam tâm, nhưng trước mắt bà ta chỉ có thể nghe theo lời ông ta nói để bảo vệ bản thân,chuyện của bà và Trình Vũ Thanh tuyệt đối không được nói ra, nếu không những nỗ lực trước đây sẽ đổ bể, bà ta nghĩ đến kế hoạch bỏ trốn hoàn toàn thất bại, nghiến răng nói.

"Tôi hiểu rồi, không cần ông nhắc nhở.

"
Nói xong, cầm chìa khóa trong tay rời khỏi phòng làm việc, Lâm Gia Thần vẫn nhìn chằm chằm cửa sổ trước mặt, không lên tiếng, đột nhiên hừ lạnh, tựa hồ biết rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này.

Khi Mạnh Tú Cầm trở lại nhà, Trình Vũ Thanh đang sốt ruột đợi bà ta ở cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Vũ Thanh, bà ta đã rất ngạc nhiên.

Trình Vũ Thanh đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được người phụ nữ này, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn Mạnh Tú Cầm nói: “Bà đi đâu vậy? Tôi đã ở đây đợi bà mấy ngày rồi mà không thấy bà đâu.

"
Mạnh Tú Cầm nhìn ánh nhìn phản chiếu trong mắt Trình Vũ Thanh, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ máy nghe trộm trong phòng bà ta, chính là, do cô ta làm?
Để không làm cho cô ta nghi ngờ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói: “Trình Vũ Thanh, cô tìm tôi có việc gì? Chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác, tôi không có nhiệm vụ phải nói chuyện riêng tư của tôi với cô.


Hai người đối đầu nhau ở cửa, hầu như không ai chịu nhường ai một bước.

Một lúc sau, Trình Vũ Thanh chủ động lên tiếng, gạt đi vẻ giận dữ trong mắt, trở lại bộ dạng thường ngày, nói: “Hai chúng ta nói chuyện như thế này ở ngoài cửa thì quá lộ liễu rồi vào trong đã, không để cho tôi vào nhà ngồi, chúng ta nói chuyện chi tiết sao?”
Mạnh Tú Cầm mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn mở cửa cho cô ta vào, nhìn Trình Vũ Thanh ngồi trên sô pha, Mạnh Tú Cầm siết chặt tay, người phụ nữ này thật đáng sợ, chẳng khác gì một con rắn độc.

Trình Vũ Thanh thoải mái ngồi trên ghế sô pha như thể đây là thế giới của cô ta, ánh mắt nhìn Mạnh Tú Cầm trở nên hung ác, nói.


"Bà Tú Cầm, tôi đã đến tìm bà mấy lần, tại sao không một lần nào thấy bà có ở nhà?"
Cô ta nhất định phải biết rõ Mạnh Tú Cầm rốt cuộc đang làm gì, cảm giác không thể nắm bắt được người khác khiến cô ta có chút bất an, giống như mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta.

Nghe cô ta hỏi như vậy, Mạnh Tú Cầm có chút sợ hãi, tìm bà mấy lần, mà bà không ở nhà.

Có thể Trình Vũ Thanh là vì những đồ vật đó mà đến, quả nhiên người phụ nữ này không thể đùa được.

Ngoài mặt bà ta vẫn phải giả vờ bình tĩnh, nói như không biết gì: “Cô đã đến tìm tôi mấy lần à? Tại sao cô không gọi điện thoại? Còn hơn đứng ở cửa mà chịu gió thổi lạnh suốt.


Trình Vũ Thanh bị lời nói của bà ta làm cho lúng túng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta, lại không nói được lời nào, cuối cùng, chỉ nghiến răng nói vài chữ: “Đó là bởi vì tôi không mang theo điện thoại di động.

"
Nghe lời nói dối tệ hại kia, Mạnh Tú Cầm trong lòng cười thầm, bà ta biết người phụ nữ này đang từ từ lộ ra sơ hở của cô ta rồi, chỉ cần nói thêm vài câu sẽ thành công khiến cô ta hoàn toàn bại lộ.

"Vậy thật tội cho cô Thanh quá,vẫn luôn đứng đợi tôi ở một nơi nhỏ bé trong cơn gió lạnh như thế này.

"
Sau đó bà ta bước đến máy lọc nước, rót một cốc nước nóng đặt trước mặt Trình Vũ Thanh, ân cần nói: “Nào, mời dùng.

"
Cả hai người đều cho rằng đối phương che giấu tốt nhưng điều họ không ngờ là, cả hai đều không biết cái gì gọi là lộ ra sơ hở.

Tô Tuyết Vy nghe được giọng nói của hai người trong tai nghe, ngay từ lúc bắt đầu đã đặt máy ghi âm, cô tuyệt đối sẽ không để hai người này thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.


Quả nhiên, lúc đầu gặp Mạnh Tú Cầm là chuyện đúng đắn, đưa tay sờ xuống bụng, chỉ là oan ức cho đứa bé trong bụng, nếu lúc đó đứa nhỏ không giữ lại được, cô cũng không dám nghĩ tiếp bản thân hiện tại sẽ trở nên như thế nào nữa.

Nhìn hai người đang ngủ ở bên, Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy mình đã thay đổi rồi, trở nên có chút xấu xa, trở thành loại người như cô nói, một người phụ nữ tâm cơ?
Lắc đầu lắc đầu, tháo tai nghe xuống, ít nhất cô đang giúp Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh căn bản không nghĩ đến việc giúp Thịnh Vân Hạo, từ đó đến nay, Thịnh Vân Hạo vẫn chưa đến thăm cô một lần.

Cô có nên bỏ cuộc không? Vì cái gì mà phải trở nên như vậy, quả nhiên ngay từ đầu không nên lừa dối anh ấy, nhìn Tô Thần Vũ bên cạnh, trong lòng tràn ngập phiền muộn.

Gương mặt tuấn tú khi ngủ của Tô Thần Vũ hiện lên trong mắt cô, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm, nếu không có Tô Thần Vũ, có lẽ cô đã không làm như vậy, cô muốn báo cảnh sát, nhưng không được.

Lục Đan Bạch đột nhiên cử động, chậm rãi ngồi dậy, Tô Tuyết Vy sửng sốt, không dám nói gì mà chỉ trợn mắt nhìn cô ấy.

Nhưng rồi Lục Đan Bạch lại nằm xuống, khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô từ từ thở dài, giống như việc này bình thường như cơm bữa vậy.

Tô Tuyết Vy mở đoạn ghi âm, không lùi bước nữa mà lựa chọn cùng những người này đấu trí đấu mưu, cô muốn cho Thịnh Vân Hạo một lời giải thích hoàn hảo, cô muốn đuổi Trình Vũ Thanh ra ngoài.

Nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, trong lòng có chút nhẹ nhõm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sự thật nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK