Tô Tuyết Vy đang ngồi trong xe của Thịnh Vân Hạo mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, người bạn cũ của cô hiện đã cắt đứt mọi quan hệ với cô.
Cô có thể làm gì để cứu vãn chuyện tồi tệ này chứ?
Thịnh Vân Hạo nhìn cô rất đau khổ, đưa ngón tay chạm vào cánh tay lạnh giá của cô, cơn mưa nặng hạt vừa rồi như muốn đóng băng cả người cô, có chút lạnh đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau Tô Tuyết Vy mới hờ hững mở miệng, có chút ngữ khí ảm đạm nhìn chằm chằm Thịnh Vân Hạo nói: "Tôi phải làm sao? Thịnh Vân Hạo, nếu cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi phải làm sao?"
Thịnh Vân Hạo đau khổ nhìn cô, không biết nên an ủi cô như thế nào, Lâm Tịch Tuyết có thể nói là trụ cột của Tô Tuyết Vy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lâm Tịch Tuyết tin tưởng cô vô điều kiện.
Bây giờ thay đổi như vậy, không ai có thể chấp nhận được sự ra đi đột ngột của người bạn cũ, quan hệ đang yên ổn cũng nhanh chóng tan vỡ.
Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy tim mình đau nhói mỗi khi nhớ lại.
Cô tuyệt đối không thể ngồi yên như thế này, cho dù Lâm Tịch Tuyết không tha thứ cho cô, cô vẫn phải giúp Lâm Tịch Tuyết.
Hiện tại đã trải qua nhiều biến động như vậy, cảnh sát nhất định sẽ đến niêm phong tập đoàn Minh Hải.
"Thịnh Vân Hạo, anh có thể… Tôi biết đề nghị điều này với anh là rất xấu hổ nhưng vẫn muốn anh chiếu cố cho cậu ấy.
Nếu được như vậy từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai nữa."
Tô Tuyết Vy nói yêu cầu cuối cùng của mình, anh mắt nhìn Thịnh Vân Hạo có chút khẩn cầu, bởi vì chỉ Thịnh Vân Hạo mới có thể giúp cô ấy làm việc này.
Thịnh Vân Hạo nhìn cô nói những lời này với vẻ mặt ngạc nhiên.
Hóa ra hai người không có duyên nợ với nhau, anh không thể xác định cô từ bỏ hạnh phúc của bản thân vì Lâm Tịch Tuyết hay cô không thể buông bỏ chuyện đã xảy ra 20 năm trước.
"Tô Tuyết Vy, em thật sự muốn nói nghiêm túc với tôi về chuyện này sao? Em làm tôi hiểu rằng mối quan hệ giữa em và Lâm Tịch Tuyết còn quan trọng hơn cả mối quan hệ giữa em với tôi."
Tô Tuyết Vy sững sờ nhìn Thịnh Vân Hạo, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được câu nói này lại phát ra từ trong miệng Thịnh Vân Hạo, nghe anh nói giống như quan hệ giữa bọn họ là kẻ thù vậy.
Thịnh Vân Hạo chỉ cảm thấy đau lòng, khi Tô Tuyết Vy nói không còn nợ nhau, anh mới đột nhiên cảm thấy mình sẽ mất cô mãi mãi, anh nhất định không muốn mất cô.
"Mối quan hệ giữa chúng ta, tôi nghĩ là anh vẫn chưa hề quên được.
Anh không thể tha thứ cho tôi, cũng không thể buông bỏ những chuyện cũ đó.
Hai chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau." Lời nói của Tô Tuyết Vy ngay lập tức phá vỡ mọi phòng tuyến tâm lý của Thịnh Vân Hạo.
Bàn tay đang sấy tóc của Thịnh Vân Hạo dừng lại trên không trung ngay lập tức, không có thêm bất kỳ cử động nào.
Anh biết rằng khi Tô Tuyết Vy nói điều này có nghĩa là cô đã nhìn thấu đáo vấn đề.
Không có cách nào để hai người quay ngược thời gian, ngay cả khi sự cố này không xảy ra, mối quan hệ giữa hai người đã trở thành một khoảng cách không thể xóa nhòa.
Cho dù muốn xuyên cũng không được, bởi vì cô không đủ tư cách.
Cô là con gái của một kẻ sát nhân thì làm sao có đủ thân phận để ở bên anh chứ
Xuất thân luôn là điều khiến người ta để ý, trong hôn nhân cũng vậy.
Hai người xuất thân ở hai thế giới khác nhau thì làm sao có thể ở bên nhau chứ đừng nói đến chuyện cùng nhau chăm sóc một đứa trẻ.
Nghĩ đến gương mặt thanh tú của Tô Thần Vũ và dáng vẻ thằng bé lúc ốm đau, trái tim Tô Tuyết Vy chợt co quắp lại.
Hiện tại cô không đòi hỏi thêm nữa, chỉ muốn Tô Thần Vũ bình an vô sự.
"Thịnh Vân Hạo, anh nên hiểu rằng xuất thân của hai chúng ta đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không có điểm chung nào có thể liên kết.
Ngay cả khi không có mối hận này, tôi và anh cũng hoàn toàn khác biệt."
Khi Tô Tuyết Vy nói ra lời này, cả người như ở trong hầm băng.
Cô không cam lòng nhưng cũng không biết phải làm sao với mối quan hệ này đây.
Thịnh Vân Hạo nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, anh nhắm mắt lại, duỗi tay tiếp tục sấy khô mái tóc ướt đẫm của Tô Tuyết Vy nói: "Được, tôi sẽ giúp em chuyện này, từ nay về sau hai chúng ta sẽ không còn nợ nhau nữa.".
Tìm truyện hay tại ++ TгЦмtгuуe Л.
VЛ ++
Tô Tuyết Vy giơ tay một ngón tay út hướng về phía anh, Thịnh Vân Hạo cũng duỗi ngón út ra rồi móc vào tay cô.
Hai người cuối cùng cũng đã thỏa thuận đồng tình cho chuyện này.
“Còn một chuyện nữa, tôi muốn gặp Thần Vũ trong thời gian tới.
Bất kể là khi nào anh cũng đừng ngăn cản tôi, được không?” Tô Tuyết Vy siết chặt ngón tay út nói.
Thịnh Vân Hạo đau khổ gật đầu và nhìn cô: "Nó là con của em.
Em có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào em muốn.
Tôi không có quyền gì để ngăn cản em và thằng bé gặp nhau."
Tô Tuyết Vy thu tay lại nói: "Cám ơn anh, tôi nghĩ những chuyện về sau không cần tôi nói chắc hẳn anh cũng biết phải nên làm gì."
Thịnh Vân Hạo làm sao không biết Tô Tuyết Vy đang nói về chuyện gì, anh chỉ lắc đầu nói: "Điều duy nhất tôi có thể giúp được em là cho cô ấy vay tiền.
Minh Hải nợ thuế nhiều như vậy, rõ ràng cô ấy không thể trả lại ngay lập tức."
"Không còn cách nào khác sao? Lâm Tịch Tuyết nhất định sẽ rất buồn, đây là thứ cuối cùng Lâm Gia Thần để lại cho cô ấy, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy oán hận mình." Tô Tuyết Vy có chút áy náy nói.
"Hiện tại Minh Hải đã bị phong tỏa.
Nếu muốn gom tiền thì cô ấy chỉ có thể bắt đầu với những người thân cận với Lâm Gia Thần.
Tôi biết mấy cô tình nhân nhỏ của Lâm Gia Thần ở đâu." Thịnh Vân Hạo biết những thứ này đều là vì sự tin tưởng của Lâm Gia Thần.
“Tình nhân?” Tô Tuyết Vy kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao lại có tình nhân? Lại còn có tới mấy cô ư?”
Tô Tuyết Vy hoàn toàn không tin Lâm Gia Thần lại là người như vậy, mọi người có thể thấy được cách đối xử tốt và chu đáo của ông ta đối với Lâm Tịch Tuyết, trước khi bà Lâm qua đời, ông ta đã thề rằng về sau nhất định sẽ không bao giờ tìm một người phụ nữ khác.
Bây giờ lại lòi đâu ra một đám tình nhân, nếu Lâm Tịch Tuyết biết được chuyện này, ắt hẳn cô ấy sẽ rất đau lòng.
"Chuyện này thì tôi không biết.
Muốn hỏi thì chỉ có thể hỏi Lâm Gia Thần, hiện tại ông ấy vừa bị kết án nên chắc tạm thời chúng ta sẽ không thể gặp được ông ấy nữa." Thịnh Vân Hạo nói.
“Vậy thì cách duy nhất của chúng ta bây giờ là tìm Lâm Tịch Tuyết, cô ấy nên tìm hiểu kỹ càng về chuyện này thì hơn.
Chúng ta đi ngay bây giờ, được không?” Tô Tuyết Vy lo lắng nhìn anh nói.
Thịnh Vân Hạo biết mình rất sốt ruột nhưng cũng không thể làm gì hơn, nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô mà thở dài: "Cho dù là đi tìm cô ấy thì cũng phải thay quần áo mới được.
Làm sao có thể đi tìm người ta với bộ dáng ướt như chuột lột này của em chứ?"
Nghe Thịnh Vân Hạo nói cô mới bình tĩnh trở lại, nhìn xuống quần áo trên người rồi có chút xấu hổ nhếch khóe miệng nói: "Vậy thì làm ơn cho tôi về nhà trước được không?"
Thịnh Vân Hạo gật đầu lái xe rời khỏi nơi đó nói: "Không cần, tôi đưa em đi mua cái mới.
Giờ về thay quần áo cũng mất thời gian."
Tô Tuyết Vy không nói mà chỉ gật đầu đồng ý..
Danh Sách Chương: