Tô Hồng Dịch không dám tin mở to hai mắt nhìn hai người nói: "Chẳng lẽ các vị hoài nghi là Mạnh Tú Cầm làm?"
Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì, ý tứ rõ ràng, Tô Hồng Dịch lớn tiếng phản bác: "Không có khả năng, Mạnh Tú Cầm tuyệt đối không làm ra loại việc này, các vị nhất định có hiểu lầm gì rồi!"
"Chúng tôi chưa hề nói là do Mạnh Tú Cầm làm, bác Tô, đừng kích động như vậy, chúng tôi chỉ là đến hỏi một chút, thời gian này Mạnh Tú Cầm có cùng bác liên lạc không?"
Tô Hồng Dịch thoáng tỉnh táo một chút nói: "Cũng không có, một cuộc điện thoại tôi cũng đều không có nhận được.
"
"Chúng tôi sẽ lại đến nữa.
"
Nói xong câu đó, Thịnh Vân Hạo xoay người đi ra khỏi nhà họ Tô, hoàn toàn không cho Tô Hồng Dịch cơ hội cự tuyệt.
Nhìn hai thân ảnh đã đi xa, Tô Hồng Dịch trong nháy mắt giống như bị rút khô khí lực, xụi lơ đổ vào trên ghế salon trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Đây đều là báo ứng a! "
Đi ra khỏi nhà họ Tô, Chu Hạo Thanh hỏi: "Nhìn ra cái gì sao?"
Thịnh Vân Hạo cười lạnh một tiếng nói: "Tô Hồng Dịch tưởng là giấu giếm được tôi, Mạnh Tú Cầm chẳng phải đang ở trong nhà chưa từng đi ra ngoài hay sao?
Coi như bà ta không ra, tôi cũng sẽ lôi được bà ta ra.
Những gì Mạnh Tú Cầm thiếu cô ấy, tôi đều sẽ đòi lại.
" Đôi mắt Thịnh Vân Hạo để lộ ra ánh mắt âm tàn.
"Làm sao anh biết Mạnh Tú Cầm chưa từng đi ra ngoài?"
"Không thấy gian phòng trên lầu hai sao? Tôi nhớ trước khi chúng ta tới là mở ra, làm sao vừa đi liền bị đóng lại?"
Thịnh Vân Hạo lạnh lẽo tiếp tục nói: "Tô Hồng Dịch bất quá là sợ Mạnh Tú Cầm xảy ra chuyện gì, sợ nhà họ Tô trong vòng một đêm không gượng dậy nổi.
"
Chu Hạo Thanh không khỏi cảm thấy tặc lưỡi: Thịnh Vân Hạo này, quá sức nguy hiểm, Tô Tuyết Vy không thể giao cho người như vậy.
Trên lầu Mạnh Tú Cầm thừa cơ qua màn cửa nhìn hai người rời đi, bối rối trong lòng hơi bị đè ép xuống, vội vàng gọi điện thoại cho người đàn ông kia.
"Có phải là ông giết hắn ta rồi không?"
"Đây không phải việc bà nên quản.
" Thanh âm lạnh lẽo của người đó truyền đến.
Rụp! Điện thoại trong nháy mắt bị cúp máy.
Mạnh Tú Cầm thâm trầm nói: Ông đã vô tình như thế, cũng đừng trách tôi vô nghĩa.
Một trận phân cao thấp âm thầm sắp diễn ra.
Biệt thự của Lục Đan Bạch.
Tô Tuyết Vy duỗi lưng mỏi nhừ, mấy ngày nay tại Lục Đan Bạch ở nơi này sinh hoạt quá mức tuỳ tiện, thậm chí có chút bồng bềnh, sờ lên thịt trên lưng, thở dài yếu ớt nói: "Mình có phải là mấy ngày nay sống quá tốt rồi không?"
Vừa mới đẩy cửa ra đã nghe thấy Tô Tuyết Vy nói đến câu này, phốc một tiếng bật cười nói: "Làm sao vậy, tôi ghét bỏ cô gầy đấy.
"
Nói xong liền đem thuốc trong tay đặt ở đầu giường.
Tô tuyết Vy cười nói: "Mấy ngày nay sống cũng quá tốt rồi, cũng không biết bên ngoài đã biến thành thế nào?".
Truyện Teen Hay
Lục Đan Bạch ngồi tại mép giường nói đạo: "Bên ngoài sinh sống đều rất tốt, chỉ là, có người tìm cô đến nổi điên rồi.
"
Nghe thấy lời này, Tô Tuyết Vy rủ xuống con ngươi, đem cảm xúc thật sâu trong mắt giấu đi, cô đương nhiên biết người kia là Thịnh Vân Hạo, nhưng cô cũng không muốn đối mặt vấn đề như vậy, cô sợ hãi quyết tâm mình thật vất vả mới dựng nên sẽ lại một lần nữa dao động.
Qua nửa ngày, mới nghe thấy Tô Tuyết Vy đang ngoảnh mặt làm ngơ nói: "Anh ta, cái gì cũng không có quan hệ gì với tôi.
"
Đúng vậy, người kia vô luận làm cái gì cũng chẳng liên quan gì đến cô, dù là có tìm cô cũng không liên quan, cô đã quyết định từ bỏ chút tình cảm này rồi.
Tuyết Vy, Lục Đan Bạch cắn cắn môi vẫn là nói ra: "Anh ta đã tìm được bên này rồi.
"
"Oanh!"
Câu nói này giống như một luồng điện mạnh, trực tiếp đánh vào nội tâm Tô Tuyết Vy, sắc mặt trở nên trắng bệch, khí tức bỗng nhiên trở nên hỗn loạn mà hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Anh ta đã đi tìm được, tìm được cô là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
" Lục Tuyết Đình thở dài.
Đầu óc một mảnh hỗn độn, Tô Tuyết Vy làm sao cũng không dám tin.
Sao anh lại nhanh như vậy tìm ra cô? Đến cuối cùng vì sao?
Tô Tuyết Vy cưỡng chế lại bất an trong lòng, gượng ép mình kéo ra một nụ cười nói: "Không, sẽ không đâu, tôi sẽ không để cho anh ta tìm được tôi.
"
Lục Đan Bạch không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hung hăng nắm chặt tay Tô Tuyết Vy nói: "Tôi sẽ không để cho anh ta tìm ra cô.
"
Tô tuyết Vy đối với khẳng định của cô ấy cười cười nói: "Coi như tìm được tôi, tôi cũng sẽ không theo anh ta trở về.
"
Thịnh Vân Hạo, ba chữ này tựa như là một cái gai, nhổ không được, hung hăng đâm vào trong lòng Tô Tuyết Vy, chỉ cần động một tí cái gai kia liền đau đến không cách nào động đậy.
Mím môi một cái, Tô Tuyết Vy nói: "Đan Bạch, hiện tại tôi đã gần như hoàn toàn khôi phục, tôi muốn đi tra vụ án kia.
"
Nghe thấy Tô Tuyết Vy nói ra câu này, Lục Đan Bạch cơ hồ là ngay lập tức kêu lên: "Không được!"
Chờ lúc cô ấy nói xong mới giật mình, ý thức được mình mới vừa nói cái gì, cô ấy vội vàng giải thích nói: "Tôi là lo lắng cho cô, thân thể cô vẫn còn chưa tốt lên.
"
Biết Lục Đan Bạch là đang lo lắng mình, trong mắt Tô Tuyết Vy càng thêm kiên định nói: "Tôi phải đi, Đan Bạch, chuyện này nhất định tôi phải đi thăm dò.
"
Nhìn thấy dáng vẻ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua của Tô Tuyết vy, cô ấy chỉ đành thở dài nói: "Cô tội gì phải khổ như thế chứ, Tuyết Vy, mỗi người đều hi vọng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô lại hoàn toàn lại là tự đào hố chôn mình.
"
"Không giống nhau, Đan Bạch, chuyện này không chỉ có liên quan tới Thịnh Vân Hạo, mà còn liên quan đến thân thế của tôi, tôi nhất định phải đi tra xét rõ ràng.
"
Chuyện này nếu như không tra rõ ràng, sẽ giống như cây gai vậy, đâm vào trong lòng Tô Tuyết Vy, coi như rút ra được, cô cũng sẽ cảm thấy cả một đời trong lòng không yên.
Lục Đan Bạch biết cô ấy nói lại bao nhiêu lần cũng không có ích, chỉ có thể nói: "Được.
Vậy nếu cô đi vậy Thần Vũ làm sao? Cô định giao nó cho ai? Thịnh Vân Hạo sao?"
Tô Tuyết Vy há to miệng lại nói không ra bất kỳ câu phản bác nào.
Cô biết Lục Đan Bạch nói không sai, Tô Thần Vũ là bảo bối trong lòng cô, bất kể có như thế nào, cô cũng sẽ không mặc kệ không quản Tô Thần Vũ được.
Lục Đan Bạch cũng không muốn tiếp tục nói chuyện, chỉ là bưng chén thuốc ấm đặt ở trong tay Tô Tuyết Vy nói: "Tuyết Vy, không phải tôi không muốn cho cô đi, mà là việc cô không bỏ xuống được nhiều lắm, những việc này đều sẽ trở thành trở ngại cho cô, cô biết không?"
Trở ngại lớn nhất của cô chính là Thịnh Vân Hạo.
Cô yêu Thịnh Vân Hạo, thế nhưng là lại có thể thế nào? Hai người đã không trở về được nữa, giữa bọn họ là hàng trăm câu nói không có cách nào vượt qua.
"Cô suy nghĩ thật kỹ rồi cân nhắc đi.
"
Nói xong cũng đi ra khỏi phòng.
Tô Tuyết Vy nhìn chén thuốc kia đến phát ngốc, nội tâm cô đã sớm có đáp án không phải sao? Mặc kệ Thịnh Vân Hạo sẽ đối với cô làm ra chuyện gì, xem như cầu xin cô, cô cũng sẽ không trở về.
Chuyện này liên quan tới việc của hai người, cô nhất định phải tra ra!
Nuốt xuống chén thuốc chát đắng, Tô Tuyết Vy âm thầm thề, cô nhất định sẽ tìm ra chân tướng.
Cầm cái chén không đi ra ngoài phòng, đi xuống phòng bếp, lấy nước lạnh buốt rửa tay, Tô Tuyết Vy trong nháy mắt thanh tỉnh không ít, cô muốn đi tìm Lục Đan Bạch.
Đứng trước cửa phòng Lục Đan Bạch, Tô Tuyết Vy có thể loáng thoáng nghe được âm thanh gọi điện thoại từ bên trong phòng, ngữ khí còn rất nghiêm túc.
"Cô ấy đang nói chuyện điện thoại cùng với ai sao?"
Tô Tuyết Vy mong mỏi muốn hỏi, lại vẫn đứng tại cửa ra vào không hề động, cô không muốn để cho Lục Đan Bạch cảm thấy mình là vì nghe lén cô ấy gọi điện thoại nên mới đứng ở cửa phòng của cô ấy.
.
Danh Sách Chương: