Sau khi Trình Thiên Na rời khỏi phòng làm việc của Lâm Gia Thần thì liền đi tìm Trì Linh Ngọc, chuyện này bà ta không thể cứ cho qua dễ dàng như vậy được.
Trì Linh Ngọc vừa nhận được điện thoại thì cả người đều cảm thấy bất an không yên, nếu như Trình Thiên Na đã gọi điện cho cô ta thì cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch tìm người giết Tô Tuyết Vy của bà ta đã bị bại lộ rồi.
Làm sao bây giờ? Trì Linh Ngọc lo lắng không thôi, đi qua đi lại tự hỏi chính bản thân mình, nếu như chuyện này thực sự đã bị bại lộ thì chắc chắn Thịnh Vân Hạo cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, ngay cả công ty của ba cô ta cũng sẽ có thể vì chuyện này mà phá sản, cô ta không muốn chỉ vì thế mà tự tay chặt đứt tiền đồ của mình.
Nghĩ một hồi cảm thấy dù sao cũng không thể cứ ngồi yên chờ chết như vậy được thế là cô ta liền cầm theo đồ đạc trong tay rồi đi ra ngoài, cô ta không thể để thứ đồ này của nhà họ Trì bị hủy hoại trong tay cô ta được.
Hai người bọn họ đến một quán cà phê gặp nhau như đã hẹn, Trì Linh Ngọc vừa đến đã nhìn thấy Trình Thiên Na đang ngồi ở đó chờ cô ta liền đi tới nơm nớp lo sợ ngồi xuống ghế trước mặt bà ta, trong lòng thầm nghĩ xem cô ta nên làm gì để có thể rũ bỏ trách nhiệm vì hành động lần này của mình.
Sắc mặt Trình Thiên Na hiện rõ lên sự tức giận nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình, bà ta nói: “175 tỷ đó coi như là phí bịt miệng, cô không phải đi làm chuyện này nữa, tôi chỉ cần cô quản chặt cái miệng của mình, đừng nói chuyện này ra ngoài là được.”
Trì Linh Ngọc nghe bà ta nói vậy thì ngớ cả người, chỉ có mỗi yêu cầu đơn giản như vậy thôi sao? Thậm chí cô ta còn tưởng rằng cô ta phải mang cả nhà họ Trì ra để chống đỡ thì mới có thể thoát thân khỏi chuyện này, chẳng lẽ cứ như vậy là giải quyết được mọi chuyện sao?
Nhưng đột nhiên Trình Thiên Na lại nói sang chuyện khác, bà ta nói: “Đám sát thủ cô tìm đến kia không cần đi giết Tô Tuyết Vy nữa, bảo bọn họ giết Lâm Gia Thần đi, nếu chuyện này cô không làm được thì cô biết chắc sẽ có hậu quả gì rồi đó!”
Trình Thiên Na khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn giữ được sự bình tĩnh nhìn Trì Linh Ngọc nói: “Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Hai tay đang cầm cốc cà phê của Trì Linh Ngọc run lẩy bẩy, vừa rồi cô ta còn cảm thấy vui mừng mà không biết rằng ngay sau đó ác mộng thật sự mới ập tới, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, không dám tin vào lời bà ta nói.
Lâm Gia Thần là người như thế nào? Cô ta căn bản không dám trêu chọc đến ông ta, kể cả hiện giờ đã có Trình Thiên Na làm chỗ dựa nhưng cô ta vẫn không dám trắng trợn to gan đi giết người.
Qua một hồi lâu, từ trong miệng của Trì Linh Ngọc mới phát ra tiếng nói: “Bà Na, Lâm Gia Thần là tổng giám đốc của tập đoàn Minh Hải đó, sao tôi dám làm như vậy với ông ta được chứ?”
Trình Thiên Na híp mắt nhìn người đang ngồi trước mặt, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô cảm thấy ai mới là người đang nắm giữ vận mệnh của cả gia đình nhà cô trong tay?”
Chỉ bằng một câu nói này mà đã có thể làm cho Trì Linh Ngọc lập tức thỏa hiệp, cô ta khẽ mở miệng nói: “Được.”
Nghe thấy cô ta đồng ý, Trình Thiên Na liền bỏ cốc cà phê trên tay xuống sau đó lấy một tấm séc từ trong túi xách ra, Trì Linh ngọc vừa liếc nhìn thấy con số trên đó là 175 tỷ thì nét mặt liền biến sắc, bà ta làm như vậy tức là đang muốn dùng tiền để sai cô ta đi giết người.
“Cô cầm lấy số tiền này, nếu như cảm thấy vẫn không đủ thì nói với tôi, chỉ cần cô có thể làm xong chuyện này thì bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý.”
Trình Thiên Na nói rồi đẩy tấm séc đến trước mặt Trì Linh Ngọc.
Sau đó cầm lấy túi xách rồi nhanh chóng quay người rời khỏi quán cà phê, thậm chí còn không thèm nhìn đến sắc mặt của Trì Linh Ngọc đang ngồi đối diện đã tái đến mức nào rồi.
Chỉ cần Lâm Gia Thần chết đi thì cũng có thể xem như đã giải quyết được chuyện này rồi, mà cô ta cũng không cần phải sợ hãi một ngày nào đó sẽ bị người ta tống cổ vào tù nữa, vả lại Thịnh Vân Hạo cũng sẽ biết được chuyện này chỉ là lời nói dối với anh thôi.
Tại nhà ăn, biệt thự Hải Lâm.
Lâm Tịch Tuyết ngây ngốc nhìn Thịnh Vân Hạo tỉ mỉ cẩn thận gắp thức ăn cho Tô Tuyết Vy, cô ấy hoàn toàn không dám tin rằng đây chính là người đàn ông khiến người ta vừa nghe thấy tiếng đã sợ mất mật trong giới kinh doanh.
.
Truyện mới cập nhật
Tô Tuyết Vy thấy hơi xấu hổ nên vội vàng ngăn động tác của Thịnh Vân Hạo lại, anh chăm sóc cô như trẻ con trước mặt Lâm Tịch Tuyết như vậy quả thực là làm cho cô cảm thấy mất hết thể diện.
“Đừng chắn nữa, em còn đang mang thai nữa đó, phải ăn nhiều một chút bổ sung dinh dưỡng.” Thịnh Vân Hạo nhíu mày, động tác gắp thức ăn cho cô vẫn không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Lâm Tịch Tuyết vội vàng cúi đầu, dùng đũa xới xới đồ ăn trong bát, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại, hai người này đến bây giờ vẫn quấn quýt ân ái không rời giống hệt bốn năm trước.
Tô Tuyết Vy thấy anh cố chấp, nhất định gắp một đống thức ăn cho mình thì vội vàng bỏ bát đũa xuống rồi nói: “Thịnh Vân Hạo, anh đừng gắp nữa, tôi cũng có tay.”
Động tác gắp đồ ăn của Thịnh Vân Hạo liền khựng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt xấu hổ của Tô Tuyết Vy rồi liếc cô một cái, nhìn cảnh tượng này giống như hai người đang quay trở về thời điểm bốn năm trước vậy nhưng những lời tiếp sau đó của Tô Tuyết Vy đã đưa anh trở về hiện thực.
“Với lại Tịch Tuyết cũng đang ở đây, anh có thể chú ý hình tượng một chút được không?”
Cô nói xong lời này thì đưa mắt nhìn xung quanh, thấy sắc mặt mọi người đang ngồi trên bàn ăn cơm thay đổi thì không khỏi có chút ngại ngùng nhưng cô cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể lẳng lặng bưng bát đũa của mình lên tiếp tục ăn cơm.
Mọi người xung quanh không thể tin được rằng đây chính là người trước đây vẫn luôn có hiềm khích với Thịnh Vân Hạo, không ngừng nói rằng cô cực kỳ căm ghét anh.
Thậm chí Lâm Tịch Tuyết lúc này còn không biết phải nói thế nào, hoặc cũng có thể nói cô ấy không biết mình phải làm thế nào thì mới đối mặt được với cảnh tượng này, đầu óc cô ấy hiện giờ đang rất loạn, tất cả đều là tại liên quan đến những kế hoạch kia.
Không lâu sau thì chuông điện thoại của Thịnh Vân Hạo vang lên làm cho anh cảm thấy có chút phiền phức, anh nhíu mày liếc qua số điện thoại hiển thị trên màn hình một cái rồi ấn nút nghe điện thoại: “Có chuyện gì không?”
Anh càng nghe càng cảm thấy có gì đó không được đúng lắm, hai đầu lông mày nhíu chặt lại với nhau, thế này rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Rõ ràng trước đây đã nói rõ với nhau chuyện này là vấn đề của Trình Thiên Na rồi cơ mà?
Sau khi cúp điện thoại, anh quay sang nhìn Tô Tuyết Vy rồi dặn dò nói: “Ăn cơm cẩn thận vào, đừng làm anh lo lắng.”
Vừa nói xong lời này liền nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Tô Tuyết Vy nhìn theo bóng lưng anh vội vã rời đi mà trong lòng bất chợt có cảm giác như trống rỗng một khoảng, cũng không còn tâm trạng tiếp tục ăn cơm nữa.
Lâm Tịch Tuyết lúc này mới buông bát đũa xuống, nhìn Tô Tuyết Vy rồi nói: “Tuyết Vy, vừa nãy tớ nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại của anh ấy là Trình Vũ Thanh.”
Vừa nghe thấy ba chữ này, trong đầu Tô Tuyết Vy liền nổ “oang” một tiếng.
Tại sao lại là người phụ nữ này chứ? Chẳng lẽ cô ta không tự biết thân biết phận một chút được hay sao?
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên phiền não lạ kỳ, thế là dứt khoát đứng dậy đi lên lầu, Lâm Tịch Tuyết thấy cô muốn rời đi thì cũng đứng dậy đi theo, Trình Vũ Thanh chẳng phải là người hợp tác với công ty của ba cô ấy sao?
Vả lại ít nhiều gì thì cô ấy cũng biết rằng quan hệ giữa Trình Vũ Thanh và Thịnh Vân Hạo là anh em họ hàng nhưng cô lại không hề hay biết chuyện cô ta đã từng đến làm phiền Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy nghĩ đến những tội ác mà cô đã gặp phải lúc còn ở trong bệnh viện, Trình Vũ Thanh dựa vào cái gì mà vẫn còn mặt mũi gọi điện cho Thịnh Vân Hạo chứ? Trong lòng cô lúc này có quá nhiều suy nghĩ ngổn ngang, căn bản chính cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì nữa?
Rất nhanh sau đó Lâm Tịch Tuyết đã đẩy cửa đi vào sau đó nhẹ nhàng khóa cửa lại, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Tuyết Vy, cô ấy nói: “Tuyết Vy, cái cô Trình Vũ Thanh đó là người do công ty của ba tớ phái đến chỗ Thịnh Vân Hạo bàn chuyện hợp tác đó.”
Tô Tuyết Vy nghe Lâm Tịch Tuyết nói như vậy thì rất nhanh những suy nghĩ trong lòng cô liền có hướng đi mới, lại nghĩ đến những chuyện trước kia Lâm Tịch Tuyết đã nói với cô, vậy thì rất có khả năng là Trình Vũ Thanh đang muốn xuống tay với tập đoàn Thịnh Lâm.
Nhưng mà, tại sao cô ta lại phải làm như vậy?
“Tịch Tuyết, cậu có biết lý do không?” Tô Tuyết Vy bây giờ tựa như đang cố nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, ánh mắt khẩn thiết nhìn Lâm Tịch Tuyết.
Lâm Tịch Tuyết nghĩ một hồi rồi nói: “Tớ cũng không biết lý do là gì nhưng tớ cảm thấy có vẻ như bọn họ thực sự đang tiến hành thực hiện kế hoạch nào đó, hình như là một kế hoạch rất lớn.”
Tô Tuyết vy gật đầu, cô nhất định phải điều tra chuyện này thật rõ ràng, không thể cứ để mặc đó không quản được.
Lâm Tịch Tuyết lúc này vẫn thở dài nhìn Tô Tuyết Vy, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của cô ấy làm Tô Tuyết Vy cảm thấy rất kỳ quái liền vội vàng hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Tuyết Vy, Lục Đan Bạch vì chuyện đính hôn mà bị nhốt ở trong nhà, chú Lục cũng không cho cô ấy ra ngoài.”
Tô Tuyết Vy nghe có chuyện như vậy thì ngẩn người, sao lại có thể như vậy được chứ?.
Danh Sách Chương: