Mưa liên tiếp mấy ngày liền, thời tiết lúc nào cũng u ám, Tô Tuyết Vy nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ dường như lại sắp mưa, qua đầu lại nhìn Tô Thần Vũ đã ngủ, nhưng cô không hề buồn ngủ chút nào.
Tối qua Tô Thần Vũ vì tụt huyết áp trầm trọng mà lại phải tiến hành cấp cứ, mặc dù cứu được, nhưng sức khỏe ngày một yếu hơn, rốt cuộc cô nên làm thế nào đây?
Ngay khi cô đang vô cùng ảo báo thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trợ lý của Thịnh Vân Hạo xách vali vào, sau đó là Thịnh Vân Hạo đi vào.
“Các người muốn làm cái gì? Đây là phòng bệnh, mời anh ra ngoài?” Tô Tuyết Vy lập tức đứng dậy chỉ vào cửa quát.
Đã mấy ngày Thịnh Vân Hạo không nhìn thấy Tô Tuyết Vy rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy cô gầy hơn lúc trước rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, nhìn lại có một vẻ đẹp tuyệt trần khác.
“Cô biết vì sao tôi đến tìm cô mà.
” Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Thần Vũ đang nằm ngủ trên giường, anh có một loại cảm giác quen thuộc nhưng anh vô cùng ghét đứa trẻ này.
“Vì Tô Minh Nguyệt sao?” Tô Tuyết Vy chế nhạo.
“Cô biết là tốt, đây là ba năm tỷ, tôi muốn cô hiến máu số lượng lớn cho Minh Nguyệt, bởi vì cô ấy cần phẫu thuật.
” Thịnh Vân Hạo không hề lưu tình nói ra yêu cầu.
Tô Tuyết Vy nghe thấy vậy thì cắn chặt môi, vì một Tô Minh Nguyệt mà anh lại ép buộc cô như vậy.
Cô đột nhiên nhớ lại lời của bác sĩ, nói rằng cô bị thiếu máu nghiêm trọng, không thích hợp để hiến máu nữa, nhưng nhìn thái độ thờ ơ lạnh lùng của Thịnh Vân Hạo, cô ngẩn ra, không nói tình trạng sức khỏe của mình cho anh.
Không biết là vì tức giận hay là bướng bỉnh nữa.
“Ra ngoài nói.
” Tô Tuyết Vy nhìn Tô Thần Vũ rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì là sáng sớm nên hành lang của bệnh viện không có nhiều người, chỉ thỉnh thoảng có y tá đi qua.
“Tô Minh Nguyệt thật sự quan trọng với anh như vậy sao?” Tô Tuyết Vy thấy đã đi đến cuối hành lang thì đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Thật ra Tô Tuyết Vy thật sự muốn hỏi là, quan trọng hơn cô sao?
Nhưng có lẽ cả đời này cô không có cơ hội để hỏi câu này.
“Tất nhiên, lẽ nào cô cảm thấy cô quan trọng hơn cô ấy sao?” Thịnh Vân Hạo đang cố gắng khống chế sự tức giận của mình.
Có lúc lời nói vô tình còn đau hơn một lưỡi dao sắc bén, Tô Tuyết Vy không hiểu, Thịnh Vân Hạo cũng không hiểu.
“Tất nhiên là không, nhưng tôi vẫn là yêu cầu đó, anh lấy tôi thì tôi sẽ hiến máu cho Tô Minh Nguyệt.
” Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo, nghiêm túc kiên định nói từng câu từng chữ một.
Thịnh Vân Hạo nghe vậy, rốt cuộc không kìm được tức giận nữa, tiến lên trước một bước, giơ tay đẩy Tô Tuyết Vy sát vào tường.
“Tô Tuyết Vy, cô thật sự không biết xấu hổ, chân trước mời vừa khoe mẽ tình cảm với người đàn ông khác, chân sau đã muốn tôi lấy cô.
Cô cho rằng cô là thiên tiên bất phàm sao? Còn xem Thịnh Vân Hạo tôi là thằng ngu sao?”
Lời nói lãnh đạm còn vô tình, khiến Tô Tuyết Vy có chút không hiểu, người đàn ông nào?
Khoe mẽ tình cảm cái gì?
“Anh nói cái gì tôi không hiểu.
” Tô Tuyết Vy quay đầu đi.
truyện tiên hiệp hay
Thịnh Vân Hạo giơ tay giữ cằm cô lại ép cô nhìn mình, hỏi từng câu từng chữ một.
“Không hiểu? Tại sao không để người đàn ông kia trả tiền chữa trị cho đứa trẻ? Hay là cô cảm thấy rất thú vị khi lợi dụng tôi.
”
Người ác độc nhất trên đời có thể làm tổn thương bạn nhiều nhất chính là người mà bạn yêu nhất.
“Bốp.
”
Một âm thanh giòn giã vang lên, Tô Tuyết Vy giơ bàn tay đau đớn của mình lên, mà Thịnh Vân Hạo không thể ngờ Tô Tuyết Vy sẽ tát mình một cái.
.
Danh Sách Chương: