Sau khi Tô Tuyết Vy tiễn Thịnh Vân Hạo đi liền nhìn thấy gương mặt hốc hác của Chu Hạo Thanh, anh ta đứng ở cửa nhìn cô, cô không dám tin, đi tới hỏi anh ta:
“Hạo Thanh, anh sao vậy?” Tô Tuyết Vy nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này của Chu Hạo Thanh, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chu Hạo Thanh vác bộ râu rài thườn thượt đi vào phòng bệnh ngồi, hình như anh ta rất buồn ngủ, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã hơi mơ màng rồi, rất nhanh sau đó người ngồi trên ghế đã ngủ mất, những tiếng hít thở khe khẽ truyền tới.
Tô Tuyết Vy không biết phải làm sao nhìn anh ta, sau đó cô đi ra khỏi phòng bệnh, đi mua chút đồ ăn.
Trên đường cô vẫn luôn suy nghĩ tình hình hiện tại rốt cuộc là như thế nào.
Trình Thiên Na bị bắt, Lục Đan Bạch bị nhốt lại, bây giờ Chu Hạo Thanh lại mang khuôn mặt hốc hác này tới tìm cô.
Tất cả những chuyện này khiến cô cảm thấy đau đầu, chuyện hôm nay tại sao lại xảy ra, dường như là có người đã mưu tính từ trước vậy.
Hơn nữa, sự xuất hiện của Trình Vũ Thanh khiến cô có một cảm giác nguy hiểm rất lớn, cô luôn cảm thấy những chuyện này xảy ra đều là do một tay Trình Vũ Thanh làm hết.
Cô thở dài một hơi, trong lòng thầm nói, những chuyện này không liên quan gì đến cô, hà tất phải mất công đi nghĩ những chuyện chẳng liên quan gì, cô chỉ cần Tô Thần Vũ yên ổn sống qua ngày là được.
Cho dù về sau Thịnh Vân Hạo có biết được chuyện này thì làm sao, sớm muộn anh cũng phải biết thôi, bây giờ chỉ là để cho Tô Thần Vũ hiểu được rằng mình vẫn còn có bố.
Bệnh của Tô Thần Vũ là vấn đề lớn, bây giờ nhìn thì có vẻ cậu bé đã ổn, không có gì phải lo nữa rồi.
Trong đầu Tô Tuyết Vy loạn như cào cào, cô không biết nên nói gì, nên làm gì, chỉ cảm thấy chẳng làm được gì hết.
Sau khi mua đồ xong, quay về phòng bệnh, ti vi bên ngoài đang phát tin tức mới.
“Vụ án đẫm máu của tập đoàn Trình Cố vào hai mươi năm trước hôm nay đã được phá xong, hôm nay cảnh sát đã bắt được người tình nghi lớn của vụ án vào hai mươi năm trước! ”
Giọng nói trong ti vi vẫn còn không ngừng vang lên, Tô Tuyết Vy cảm thấy mình như điên lên vậy, hiện tại, những chuyện đang ùn ùn kéo tới chính là báo ứng.
Cô bị những chuyện này hành hạ tới điên rồi, cô không muốn nghe thấy nó nữa nên đã nhanh chóng đi vào phòng bệnh, nhìn hai người đang ngủ, cô không biết trong lòng minh đang thấy thế nào nữa, dường như những chuyện kia đã cứa một nhát trong tim cô, mãi mãi không xóa mờ đi được.
Tiếng động nhỏ đã làm Chu Hạo Thanh tỉnh giấc, Tô Tuyết Vy áy náy nhìn anh, nói: “Xin lỗi, tôi làm anh tỉnh hả?”
Chu Hạo Thanh lắc đầu nói: “Không, là vấn đề của chính tôi thôi.
”
Tô Tuyết Vy cảm thấy Chu Hạo Thanh có điểm gì không đúng lắm, cô ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trước đó khi cô đi đến nhà Lục Đan Bạch, cô nhận ra tình trạng của Lục Đan Bạch và anh ta cũng y như nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mới có hai ngày thôi mà.
“Tuyết Vy, em đã biết chuyện về hôn ước chưa?” Bây giờ Chu Hạo Thanh vì chuyện này mà đã bị hành hạ tới nỗi người không ra người, ma không ra ma, anh ta đã đau khổ suốt mấy ngày rồi.
Tô Tuyết Vy nhíu mày, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Hạo Thanh kể hết mọi chuyện cho cô nghe, anh ta nhận ra mình không buồn đến như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó chịu, giống như bị ai đó trộm mất trái tim vậy.
Nghe xong toàn bộ sự việc, Tô Tuyết Vy cảm thấy trái tim mình bị bóp đến đau đớn, Lục Đan Bạch vì chuyện của cô lại có thể lấy mình ra làm vật tế.
“Về sau, tôi có tới nhà cô ấy, thế nhưng cô ấy không muốn gặp tôi, tôi thật sự không biết nên làm sao nữa.
” Chu Hạo Thanh ôm đầu, không biết nên nói thế nào.
Tô Tuyết Vy chỉ có thể ở bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi anh, dù sao những chuyện này bản thân cô cũng không rõ, nếu như cô biết rõ thì sẽ không có dáng vẻ hờ hững như này rồi.
Tập đoàn Thịnh Lâm, phòng làm việc của chủ tịch.
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo không vui vẻ gì nhìn Trình Vũ Thanh, anh híp mắt lại, nói: “Cô tới đây làm gì?”
Trình Vũ Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo trước mặt, trong mắt đều là vẻ quyến luyến vô tận, nhưng rất nhanh sau đó nó đã bị giấu đi, cô ta lấy tài liệu trong tay ra, nói: “Đương nhiên em tới để bàn chuyện gợp tác rồi tổng giamcs đốc Hạo.
”
Thịnh Vân Hạo nhận lấy tài liệu trong tay cô ta, anh đi đến bàn làm việc, tùy ý lật giở xem mấy cái, sau đó lại đọc lại kĩ càng: “Những địa phương này đều không được, phải đổi.
”
Trình Vũ Thanh nhìn dáng vẻ chuyên tâm của người đàn ông trước mặt, tình yêu trong ánh mắt lại lộ rõ ra, cô ta yêu Thịnh Vân Hạo đã hai mươi năm rồi, suốt hai mươi năm mà người này vẫn chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
Cô ta nghĩ khi cô ta quay lại, Thịnh Vân Hạo có thể hoàn toàn thuộc về cô ta, nhưng cô ta không ngờ tới, nửa đường lại xuất hiện một Tô Tuyết Vy, người này khiến cô ta cảm thấy không công bằng.
Cô ta nắm chặt tay lại, ngón tay bị nắm tới trắng bệch, cô ta duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, đi đến đứng trước mặt Thịnh Vân Hạo, nói: “Anh nói đi, em sửa.
”
Hai người bàn luận chuyện hạng mục trong phòng làm việc, trong khoảng thời gian đó, Trình Vũ Thanh đã vô số lần muốn bò lên người Thịnh Vân Hạo những đều bị anh ngăn lại hết.
Trình Vũ Thanh không cam tâm, khi cô còn muốn làm lần nữa thì Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói: “Nếu như cô còn tới lần nữa thì tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi cô ra ngoài đấy.
”
Đối với lời Thịnh Vân Hạo nói, Trình Vũ Thanh đương nhiên biết anh nói được làm được, nếu không thì sao Trình Thiên Na có thể nhanh chóng bị bắt đến như vậy, cho nên cô ta chỉ đành hậm hực thu động tác lại, ngồi xuống.
Rất nhanh sau đó, chuyện hợp tác đã bàn xong, Thịnh Vân Hạo nói: “Cô Thanh, tôi không tiễn cô nữa, còn nữa, nếu như sau này phải bàn chuyện hợp tác, mời cô hẹn trước với trợ lí của tôi.
”
Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, Trình Vũ Thanh đã không còn lí do để ở lại đây nữa, gương mặt cô ta vô cùng lạnh nhạt nhưng trong lòng lại hoàn loạn không thôi, cuối cùng cô ta vẫn nói: “Được rồi, tổng giám đốc Hạo, vậy lần sau gặp lại.
”
Thịnh Vân Hạo không đáp lại cô ta, anh cứ thế đi thẳng ra trước cửa sổ, nhìn cảnh vật bên dưới, điều này khiến cô thấy rất vui mừng.
Trình Vũ Thanh là em họ của anh!
Thế nhưng người em họ này lại cứ nghĩ cách để leo lên giường anh, rốt cuộc là tại sao, tại sao khi cô ta quay về, cô ta lại tới tìm anh trước mà không phải là đi đến tập đoàn Minh Gia?
Những câu hỏi này cứ hình thành trong đầu anh, anh đau đầu, nhắm mắt lại, thầm nói: “Đúng là chết tiệt.
”
Trợ lí nhìn dáng vẻ này của Thịnh Vân Hạo thì hỏi: “Tổng giám đốc, anh có cần tôi giúp anh gọi cho Trình Vũ Thanh để hỏi về mục đích của cô ta không?”
“Không cần, tự tôi giải quyết chuyện này là được rồi.
”
Nói xong câu này, anh lấy áo trên ghế đi ra khỏi cửa văn phòng, bây giờ anh phải đi bệnh viện, con anh vẫn còn đang nằm viện, anh không thể không quan tâm được.
Trình Vũ Thanh quay về tập đoàn Minh Gia, giận dữ xông vào trong phòng làm việc, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, nói: “Lâm Gia Thần, ông có ý gì?”
Lâm Gia Thần biết sớm muộn một ngày anh cũng phải nói ra chuyện này thôi: “Tôi không có ý gì hết, tôi chỉ muốn xem bọn họ sẽ biến thành dáng vẻ gì thôi.
”
Thế nhưng điều ông ta không ngờ chính là, Thịnh Vân Hạo thật sự gọi cảnh sát tới bắt Trình Thiên Na, điều này khiến ông ta không vui gì, vốn dĩ ông ta còn nghĩ nếu như không giải quyết được Trình Thiên Na thì ông ta sẽ tìm người giết luôn bà ta.
.
Danh Sách Chương: