“Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi.” Chu Hạo Thanh lớn tiếng nhắc nhở.
Lục Đan Bạch khó hiểu nhìn anh ta: "Đương nhiên tôi biết người ta đã đi rồi, nhưng tôi chỉ thấy Thịnh Vân Hạo rất đáng thương, anh ấy đã bị nhà họ Tô lừa dối suốt bốn năm, con ruột của mình đứng ngay trước mặt mà lại không thể nhận."
Theo Chu Hạo Thanh thấy thì câu này chắc chắn là đang biện minh cho Thịnh Vân Hạo, lửa giận trong lồng ngực càng lớn, giọng điệu bất giác nặng đi mấy phần:
"Anh ta đáng thương? Vậy Tuyết Vy thì sao? Vậy thì ai sẽ là người bù đắp cho quãng thời gian bốn năm này?"
"Chu Hạo Thanh, anh hãy nhìn cho rõ mọi chuyện, anh không thể vì thành kiến với anh ấy mà một mực nói Thịnh Vân Hạo sai.
Cả hai người bọn họ đều là nạn nhân trong chuyện này.
Nếu không bởi nhà họ Tô, họ sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay.”
Lục Đan Bạch không hiểu mình đang tức giận cái gì, theo cô thì trong chuyện này, cả hai đều là người bị hại, một người không thể yêu, một người yêu mà không được.
"Tất cả đều là lỗi của nhà họ Tô, vậy Thịnh Vân Hạo không có chút lỗi lầm nào sao? Anh ta dựa vào đâu mà lại nói ra những lời tổn thương như vậy, sau khi biết sự thật xong thì mới đến cầu xin Tuyết Vy tha thứ? Anh ta không xứng."
Chu Hạo Thanh không kiềm chế được bản thân, những lời này không phải là những lời thường ngày anh ta hay nói, thế nhưng hôm nay tại sao lại vậy, anh ta rốt cuộc làm sao vậy?
Nghe được những lời này, Lục Đan Bạch không khỏi tức giận, rõ ràng hai chuyện này không thể so sánh được, tại sao anh ta cứ cố chấp với vấn đề này như vậy? Đang nói về việc Thịnh Vân Hạo làm tổn thương Tô Tuyết Vy mà anh ta lại quát lên với cô ấy làm gì?
Lục Đan Bạch hít sâu mấy hơi, ổn định cảm xúc rồi nói:
“Chu Hạo Thanh, trong chuyện này, Thần Vũ mới là đáng thương nhất, thằng bé muốn gặp ba mình là có lỗi sao? Tôi để Thần Vũ đi chơi với Thịnh Vân Hạo một ngày thì có gì không tốt?”
“Nếu Tuyết Vy không bao giờ tha thứ cho Thịnh Vân Hạo, chẳng phải Thần Vũ sẽ không bao giờ gặp được ba mình sao? Anh đừng ích kỷ như vậy, Thịnh Vân Hạo sẽ đưa Thần Vũ trở lại."
Ích kỷ? Lục Đan Bạch nói rằng anh ta ích kỷ.
Là ai ích kỷ, cô ấy còn chưa nhìn ra sao?
Chu Hạo Thanh đang định nói thì bị Lục Đan Bạch cắt ngang.
"Còn nữa, cho dù anh ấy không mang người trở về, thì không phải ngày nào anh cũng ở cùng anh ấy sao? Tôi không biết cùng các anh làm sao nữa, giây trước thì giống như kẻ thù, giây sau đã lại tốt đẹp rồi."
Chu Hạo Thanh nắm lấy tay cô ấy, trong mắt có chút phiền chán nói: "Cô không đủ tư cách để nói tôi, Lục Đan Bạch."
Bị lời nói của Chu Hạo Thanh làm cho tức giận, Lục Đan Bạch hất tay anh ta ra và nói: "Hiện tại, anh đang ngăn cản họ gặp nhau như thế này thì không khác gì Thịnh Vân Hạo trước đây, thậm chí còn tồi tệ hơn anh ấy.
Chu Hạo Thanh, tôi biết anh ghét tôi, nhưng anh phải nghĩ cho Thần Vũ."
Nói xong, Lục Đan Bạch cầm đồ rời đi, để lại Chu Hạo Thanh một mình trong phòng làm việc, nhớ lại những lời đó, nghĩ cho Tô Thần Vũ, anh ta thực sự đã quá ích kỷ rồi sao?
Trong đầu Lục Đan Bạch quanh đi quẩn lại cái câu “không đủ tư cách” kia của Chu Hạo Thanh, trong lòng nổi cơn giận dữ, nhưng cô ấy đã sớm biết, dẫu sao thì Chu Hạo Thanh vẫn rất ghét mình.
Sau đó cô lại nghĩ đến chuyện của Tô Thần Vũ, nếu để Tô Tuyết Vy biết, không biết cô ấy có bị mắng chết hay không, chi bằng nói thẳng ra, ít nhất có như vậy cô cũng cảm thấy thanh thản hơn.
Ở một thành phố lân cận, Tô Tuyết Vy đang xem lại những dữ liệu của năm đó, hết trang này đến trang khác, hầu hết những dữ liệu này đều khá giống nhau, không khác biệt là mấy, mà trong đầu cô vẫn rất để ý đến chuyện của Vương Minh.
Ngay khi cô định lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Minh thì Lục Đan Bạch đột nhiên gọi đến.
"Alo?"
"Tuyết Vy, tôi muốn nhận lỗi với cô, hôm nay, tôi vốn dĩ muốn đưa Thần Vũ đến gặp Chu Hạo Thanh, nhưng không ngờ Thịnh Vân Hạo lại đang ở văn phòng của Chu Hạo Thanh, Thần Vũ đã được Thịnh Vân Hạo đưa đi rồi."
Thịnh Vân Hạo đã đưa nó đi? Văn phòng của Chu Hạo Thanh? Tô Tuyết Vy đột nhiên nghe ra ý tứ bên trong, không khỏi nở nụ cười: "Tôi biết rồi, cám ơn cô, Đan Bạch, tôi đang có việc, cúp máy trước đây."
Lục Đan Bạch nhìn vào cuộc điện thoại bị ngắt với vẻ mặt kỳ lạ, Tô Tuyết Vy không lo lắng sao? Người đưa Thần Vũ đi là Thịnh Vân Hạo đấy.
Khi nghe nói đó là Thịnh Vân Hạo, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm, Thịnh Vân Hạo đã biết sự thật, chắc cũng biết rằng Tô Thần Vũ là con của mình.
Nghĩ đến đây, ánh sáng rực rỡ trong mắt Tô Tuyết Vy liền mờ đi, đây là sự ích kỷ của cô, cô biết Tô Thần Vũ muốn tìm ba mình, vậy thì để thằng bé đi cùng Thịnh Vân Hạo đi, như vậy sẽ an toàn hơn, phải không?
Cô không thể ngăn chuyện Tô Thần Vũ muốn gặp ba mình chỉ vì mối quan hệ giữa cô và Thịnh Vân Hạo, cô không thể ích kỷ như vậy được.
Đi theo cô, Tô Thần Vũ đã quá khổ rồi, từ khi bị bệnh đến lúc về nước, đã đến mấy lần rơi vào nguy hiểm, chính Thịnh Vân Hạo là người đã cứu nó, cô không thể cấm họ không gặp nhau, Tô Thần Vũ cũng rất thích anh mà, không phải sao?
Lắc đầu và ép mình không được nghĩ đến những chuyện đó nữa, điều quan trọng nhất lúc này là kiểm tra kĩ những chuyện trong tay rồi quay về.
Lấy điện thoại ra và bấm số.
"Bác Minh phải không? Cháu là Tuyết Vy đây, cháu muốn gặp bác."
Khi Vương Minh nhận được cuộc gọi, toàn thân ông ấy run lên.
Không phải việc lúc này Tô Tuyết Vy gọi tới đã đúng với lời của Mạnh Tú Cầm rồi sao? Chẳng lẽ ông ấy lại giẫm vào vết xe đổ năm đó?
Ông ấy không muốn vậy.
"Được rồi, cháu còn nhớ con phố chúng ta gặp nhau không? Đối diện có một quán trà, bác đến đó đợi cháu." Vương Minh kìm lòng lại rồi nói.
"Được ạ, cảm ơn bác."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tuyết Vy cảm thấy Vương Minh có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra là gì, coi như là mình suy nghĩ lung tung.
Cất gọn tài liệu trên tay rồi bước ra khỏi phòng, thấy Tiêu Châu đã đợi cô ở cửa, Tiêu Châu thấy bộ dạng của cô thì hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Nếu không phải vì Thịnh Vân Hạo năm lần bảy lượt yêu cầu, thì cô ta cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện này, dù sao người này cũng là người quan trọng của Thịnh Vân Hạo, nếu không cẩn thận, cô ta sợ Thịnh Vân Hạo sẽ thật sự bay tới giết mình.
Tô Tuyết Vy sửng sốt trước câu hỏi của cô ta, nói: "Tôi đi gặp bác Minh."
"Tôi đưa cô đi."
Tô Tuyết Vy gật đầu đi theo cô ta xuống lầu.
Cô nhớ Lục Đan Bạch đã nói với cô rằng người bạn này của cô ấy không phải là người thích đi lo chuyện của người khác, tại sao lại khác với những gì cô ấy đã nói? Cô luôn cảm thấy người này hơi nhiệt tình thái quá.
Sau khi lên xe, Tiêu Châu giúp cô thắt dây an toàn, hỏi: "Đi đâu đây?"
"Quán trà bên kia đường nơi tôi gặp bác Minh lần trước."
Tô Tuyết Vy chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã lao đi.
Xe phi nước đại giống như ngày càng tiến gần đến sự thật, Tô Tuyết Vy cảm thấy hôm nay nhất định mình sẽ biết được rất nhiều tin tức mà ít ai biết, cô cảm thấy càng ngày càng gần với sự thật rồi.
Tiêu Châu dừng xe, nói: "Cô đi đi, đi về phía trước hai phút nữa là tới rồi, lát nữa xong thì gọi tôi đến đón."
Tô Tuyết Vy còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiêu Châu nổ máy lùi xe đi mất, bỏ lại cô cùng với tiếng ồn ào của chiếc xe, cô chỉ có thể bất lực nhìn về hướng xe đang rời đi.
Tiêu Châu đã gửi cho Thịnh Vân Hạo rất nhiều tin tức về Tô Tuyết Vy, bao gồm cả việc hôm nay cô đến gặp Vương Minh.
Hành trình mỗi ngày của Tô Tuyết Vy đều được báo cáo cho Thịnh Vân Hạo.
Một thám tử tư như cô ta cũng khá là toàn năng.
Thịnh Vân Hạo nhìn tin tức được gửi đến điện thoại, khóe miệng nở một nụ cười khó thấy, chỉ cần có thể biết được hành trình của Tô Tuyết Vy, thì cũng giống như thể ngày nào họ cũng ở bên nhau.
Rốt cuộc, anh còn có thể tự lừa mình dối người bao lâu nữa?.
Danh Sách Chương: