Mục lục
Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Anh mau trở về đi, tôi cảm giác khuyên không được cô ấy nữa rồi.

" Trong giọng Lục Đan Bạch nói lộ ra vài phần mỏi mệt.

Qua nửa ngày, thanh âm của Lục Đan Bạch lại vang lên lần nữa: "Nhưng mà, cô ấy khăng khăng muốn đi tra, tôi có thể làm sao?"
Tô Tuyết Vy ở ngoài cửa nghe được mơ mơ hồ hồ, cô biết mình nên đi ra, thế nhưng là trong tiếng nói chuyện tựa hồ là liên quan tới chính mình.

"Không được!" Bỗng nhiên âm thanh của Lục Đan Bạch tăng lên mấy phần, sau đó lại đè thấp xuống xuống nói: "Nếu như cô ấy bây giờ ra ngoài, gặp phải người kia làm sao bây giờ?"
Tô Tuyết Vy sửng sốt, Lục Đan Bạch đến cùng là gọi điện thoại cho ai, vì sao cảm xúc lại kích động như vậy?
"Cái gì?"Thanh âm lần nữa nâng cao, lần này không có thấp xuống: "Cuối tháng? Sao lại nhanh như vậy?"
Tô Tuyết Vy còn nghĩ nghe thêm cô ấy đang nói cái gì, tay áo liền bị Tô Thần Vũ kéo lấy: "Mẹ mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Còn không có cho Tô Tuyết Vy thời gian phản ứng.

"Răng rắc!" Cửa được mở ra.

Tô Tuyết Vy xấu hổ cười cười, nhìn Lục Đan Bạch còn đang cầm điện thoại trong tay, nói câu: "Mình, vô tình đi ngang thôi.

"
Lục Đan Bạch lời gì cũng không nói liền cúp điện thoại, sau đó đối với Tô Thần Vũ nói câu: "Thần Vũ, giúp dì lấy chút đồ ăn ngon được không?"
Tô Thần Vũ vốn là không tình nguyện, nhìn biểu lộ của Tô Tuyết Vy, Tô Thần Vũ vẫn là phải đi.

Một tay kéo lấy Tô Tuyết Vy vào bên trong gian phòng.

Tô Tuyết Vy mở miệng giải thích: "Thật xin lỗi, Đan Bạch, tôi không phải cố ý muốn làm như vậy.

"
Lục Đan Bạch thở dài nói: "Cô không cần xin lỗi tôi, Tuyết Vy, cô tới là muốn nói cái gì?"
"Tôi nghĩ hai ngày sau sẽ đi, đi điều tra sự việc kia.

" Tô Tuyết Vy nói.


"Hai ngày sau?" Lục Đan Bạch kinh hô: "Thế nhưng mà còn Thần Vũ, cô suy nghĩ kỹ chưa?"
Lục Đan Bạch lại một lần nữa khuyên nhủ: "Thần Vũ vẫn là quan trọng nhất.

"
"Thần Vũ, tôi đã quyết định giao phó cho Hạo Thanh, cho nên cô đừng khuyên tôi nữa, chuyện này tôi nhất định phải đi tra.

" Trong đôi mắt Tô Tuyết Vy đều là kiên quyết.

Lục Đan Bạch nhìn thấy ánh mắt của cô, bỗng nhiên có chút không biết làm sao mở miệng, nếu như cô biết cô ấy tin tức cuối tháng này đính hôn thì cô sẽ nghĩ như thế nào?
Loại tâm tình này cũng không kéo dài bao lâu, Lục Đan Bạch cắn cắn môi nói: "Tôi giúp cậu gọi điện thoại cho anh ta.

"
Tô Tuyết Vy cảm kích cười với cô ấy.

Mặt trời không độc, chỉ là, lời nói đả thương người là rất độc.

Hai người từ nhà họ Tô đi ra, trên xe.

Chu Hao Thanh nhận được điện thoại của Lục Đan Bạch, sắc mặt càng thêm khó coi, có tin tức liên quan đến Tô Tuyết Vy, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho Thịnh Vân Hạo biết, chỉ có thể che giấu nói: "Cuối tháng, đính hôn.

"
Lời nói còn chưa dứt, bên kia đã cúp điện thoại trước.

Thịnh Vân Hạo thản nhiên nói: "Chúc mừng, muốn đi đâu? Tôi đưa đi.

"
Vừa rồi lúc Chu Hạo Thanh gọi điện thoại, Thịnh Vân Hạo nghe thấy được một thanh âm, là âm thanh non nớt của Tô Thần Vũ, anh đoán, Chu Hạo Thanh tiếp theo khẳng định sẽ đi tìm Tô Tuyết Vy, muốn mượn cơ hội tìm tới cô.

Chu Hạo Thanh trấn định nói: "Không cần, cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Hạo, tự tôi có thể đi.

"

Vừa rồi phát sinh sự việc hai người đều lòng dạ biết rõ, nhưng không có đâm thủng suy nghĩ trong lòng đối phương.

Qua nửa ngày, thịnh Vân Hạo nói với anh ta: "Tôi sẽ tìm được Tuyết Vy.

"
Chu Hạo Thanh khinh thường cười cười, thầm nghĩ, Thịnh Vân Hạo không xứng tìm được cô.

Thịnh Vân Hạo, anh tìm không được đâu, tôi sẽ không để cho anh tìm ra cô ấy.

Chu Hạo Thanh không sợ mà cười cười.

Thịnh Vân Hạo chịu đựng nộ khí nói: "Tôi sẽ cho anh xem, tôi cuối cũng sẽ cướp được cô ấy về.

"
Chu Hạo Thanh không nói thêm gì nữa, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, rất nhanh, điện thoại của Lục Đan Bạch lại gọi tới.

Ánh mắt Thịnh Vân Hạo thấy rất rõ ràng trên màn hình điện thoại là ai, nhếch miệng lên một vòng, anh liền muốn đi tìm cô luôn.

"Anh ở đâu? Trở về đi, có chuyện cần tìm anh.

" Âm thanh bất đắc dĩ của Lục Đan Bạch truyền đến.

"Được.

" Cúp điện thoại xong nói: "Thịnh Vân Hạo, dừng xe đi.

"
"Lục Đan Bạch có đúng không? Tôi đưa anh qua đó.


" Nói xong đạp nhanh chân ga.

Thịnh Vân Hạo là người thông minh, sẽ không bỏ qua một tơ một hào nào để có thể tìm ra Tô Tuyết Vy.

Chu Hạo Thanh cả giận nói: "Thịnh Vân Hạo!"
"Tổng giám đốc Thanh đây là không muốn ngoan ngoãn để tôi đưa anh trở về sao?" Thịnh Vân Hạo nói cho Chu Hạo Thanh không cách nào phản bác.

Truyện Quan Trường
Chu Hạo Thanh cầm điện thoại cho gửi tin nhắn cho Lục Đan Bạch.

Lục Đan Bạch ở biệt thự trong nháy mắt sôi trào.

"Tuyết Vy, nhanh, Thần Vũ nhanh.

” Lục Đan Bạch trong lúc nhất thời nói đến sứt đầu mẻ trán, nói chuyện đều không rõ ràng.

Tô Tuyết Vy một mặt mông lung nhìn qua cô ấy: "Sao vậy?"
"Thịnh Vân Hạo tìm tới rồi.

" Lục Đan Bạch kéo hai người trốn đi.

Câu nói này tựa như là sấm sét giữa trời quang, đánh trúng cả người Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo làm sao lại tìm được đến đây?"
Tô Tuyết Vy sắc mặt khó coi ngồi nguyên tại chỗ, không có bất kì động tác, cô không phát hiện chính mình toàn thân đều đang run rẩy.

Lục Đan Bạch ngồi bên cạnh cô nói: "Tuyết Vy! Tỉnh táo một chút! Chúng ta trốn trước đã.

"
Tô Tuyết Vy tựa như một tượng gỗ bị Lục Đan Bạch đem giấu vào lầu ba biệt thự, ngay phút trước còn đang ở phòng khách xem tivi với Tô Thần Vũ.

Tô Thần Vũ ở trong phòng trên lầu không hiểu hỏi: "Mẹ mẹ, chúng ta tại sao phải trốn đi vậy?"
"Chúng ta đang cùng dì Đan Bạch chơi trốn tìm, chỉ có chờ dì Đan Bạch tìm ra chúng ta, chúng ta mới có thể nói chuyện.

" Tô Tuyết Vy đầu óc hỗn loạn hơi bẩn bẩn nói ra câu nói này.

Tô Thần Vũ dùng sức gật đầu.


Tô Tuyết Vy nghĩ gì rõ ràng đều bị ba chữ Thịnh Vân Hạo này toàn bộ đánh tan, anh làm sao lại tìm tới nơi này? Trái tim nhảy lên theo mấy chữ Thịnh Vân Hạo càng ngày càng đau nhức kinh khủng.

Tô Tuyết Vy nói với mình phải tỉnh táo, không thể bởi vì anh đến mà loạn tâm trí, anh sẽ không tìm được mình.

Mà Lục Đan Bạch ở dưới lầu đang dọn dẹp đồ chơi, cơ hồ là vừa đem đồ vật cất kỹ một giây sau, chuông cửa liền vang lên.

"Anh trở về rồi à?" Khuôn mặt tươi cười nghênh đón, lập tức kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Hạo, anh làm sao cũng đến cùng?"
Thịnh Vân Hạo vừa vào cửa đã nghe một mùi thuốc đông y, đôi mắt kinh hỉ bị anh đặt ở trong mắt, thản nhiên nói: "Không chào đón sao?"
"Không có không có, đến ngồi đi, muốn uống cái gì, tôi lấy cho anh.

" Nói xong cô ấy liền tiến vào phòng bếp.

Lục Đan Bạch cưỡng chế bất an trong lòng tự an ủi mình nói: Không có việc gì, sẽ không có việc gì đâu.

Xong lập tức cầm hai ly nước đi ra ngoài.

Thịnh Vân Hạo mắt nhìn ly nước trên bàn, hỏi: "Cô Đan Bạch là bị bệnh sao?"
Lục Đan Bạch sững sờ rất nhanh liền phản ứng nói: "Đúng vậy, bị bệnh.

"
Đối thoại dưới lầu đều bị Tô Tuyết Vy nghe được rõ ràng, thanh âm của người kia xuyên thấu qua tầng lầu truyền vào lỗ tai của cô, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Tô Thần Vũ không nói gì, chỉ là dùng tay áo lau sạch nước mắt cho cô.

"Tôi có thể hỏi một chút không, là bệnh gì vậy?" Thịnh Vân Hạo hỏi.

Anh biết anh đang cách Tô Tuyết Vy một khoảng rất gần, trước mắt quan trọng nhất chính là ổn định lại tâm tình để chờ đợi.

Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch đưa ánh mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, Lục Đan Bạch ho nhẹ một tiếng, nói: "Tổng giám đốc Hạo nhất định muốn biết sao?"
"Đúng vậy.

"
"Thuốc tránh không mang thai, không tình dục.

".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK