Nhìn quản gia và Quy Ngọc Quỳnh ngăn cản trước mặt mình, Tô Tuyết Vy dở khóc dở cười, hiện tại cô cảm thấy bọn họ thật phiền, cái gì cũng không cho cô làm.
Sau khi nghe Lâm Tịch Tuyết nói, Tô Tuyết Vy quyết định sẽ tự đi thăm nhà họ Lục.
Dù sao những chuyện này cũng vì cô mà có nên cô phải đi xem.
Gương mặt của quản gia và Quy Ngọc Quỳnh đầy vẻ khó xử, bọn họ biết tính tình của Tô Tuyết Vy nhưng nếu để cho cậu Hạo biết thì bọn họ khỏi cần ở đây nữa.
Lâm Tịch Tuyết nhìn cảnh tượng này, cô ấy cảm thấy hơi hối hận vì đã nói cho Tô Tuyết Vy biết, bằng không chuyện cũng chẳng xảy ra.
“Để tôi đi được không? Tôi sẽ không nói mọi người đâu, là do tôi tự muốn đi.
” Tô Tuyết Vy bất đắc dĩ nói.
“Cậu dặn không cho cô ra ngoài.
” Quản gia cung kính nói.
Quy Ngọc Quỳnh cũng nói giúp: “Bây giờ cô đang có thai, không nên ra khỏi nhà.
”
Tô Tuyết Vy đỡ trán cạn lời, cũng khó trách tại sao trong khoảng thời gian này lại không thấy Lâm Tịch Tuyết, cũng chẳng nhận được cuộc gọi nào của cô ấy.
Ở bệnh viện mấy ngày, đầu tiên là Trình Vũ Thanh sau đó là Trì Linh Ngọc.
Điều này làm cô mơ hồ quên sự tồn tại của hai người này.
Trong lòng của Tô Tuyết Vy chợt thấy bất an, cô luôn cảm thấy chắn chắn Lâm Tịch Tuyết đã xảy ra chuyện bằng không sao lại không gọi cho cô, mà Chu Hạo Thanh cũng chẳng liên lạc với cô.
Nhìn quản gia và Quy Ngọc Quỳnh, Tô Tuyết Vy dẫn Lâm Tịch Tuyết lên lầu, chuyện này cô phải nghĩ cách giải quyết, chỉ có thể chờ Trình Thiên Na quay về.
Quản gia trông thấy Tô Tuyết Vy đi lên lầu bèn thở phào nhẹ nhõm, ông ấy xoay người làm việc khác cũng dặn Quy Ngọc Quỳnh: “Đừng để mợ chủ lén lút ra khỏi phòng.
”
Quy Ngọc Quỳnh gật đầu đồng ý.
Ở trên lầu, Tô Tuyết Vy nhìn trộm phía dưới thông qua ô cửa sổ, hôm nay chắc chắn cô phải ra ngoài dù dùng cách gì.
Lâm Tịch Tuyết lo lắng nhìn cô, cô ấy há hốc miệng nói: “Tuyết Vy à, hay là để tớ đi cho, dù sao tớ tự do chẳng ai quản.
’
Tô Tuyết Vy lắc đầu, cô không thể từ bỏ bởi chính cô gây ra tai vạ này, sớm biết thế, cô đã không đồng ý chuyện kia với Lâm Tịch Tuyết, bây giờ đã khiến người ta thành người không ra người ma không ra ma.
Cô liếc mắt nhìn cửa sổ chợt phát hiện một người đang đứng gọi điện thoại ở dưới cây cột điện, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tuyết Vy cảm thấy hơi lạ.
“Tịch Tuyết này, cậu có chắc là cậu không bị theo dõi không? Tớ thấy ở phía dưới có người đang giám sát chúng ta đấy.
”
Lâm Tịch Tuyết sững sờ, chẳng lẽ là Lâm Gia Thần ư? Không thể nào, cô ấy vẫn luôn cẩn thận chưa từng để ai phát hiện.
Chẳng mấy chốc, có tiếng ở dưới lầu, Tô Tuyết Vy biết là Trình Thiên Na trở về, cô bèn xoay người mở cửa phòng đi xuống, đây là cơ hội dành cho cô.
Trình Thiên Na đứng ngay đầu cầu thang muốn đi lên, hôm nay bà ta phải đuổi nhỏ chết bầm Tô Tuyết Vy rời khỏi đây, vẻ mặt bà ta tràn đầy tức giận nói với quản gia:
“Tránh ra! Hôm nay tôi phải đuổi cô ả ra ngoài!”
Giọng điệu của quản gia vẫn bình tĩnh, ông ấy đứng trước mặt Trình Thiên Na và đáp: “Thưa bà chủ, cậu chủ đã nói bà không thể bước lên lầu, xin bà chủ trở về phòng nghỉ ngơi.
”
Giọng nói phẫn nộ của Trình Thiên Na vang lên: “Có phải ông cảm thấy tôi chẳng còn địa vị nào trong căn nhà này đúng không? Ngay cả ông còn dám đuổi tôi ư?”
Tiếng cãi vã của quản gia và Trình Thiên Na vẫn đang diễn ra, Tô Tuyết Vy dẫn Lâm Tịch Tuyết chậm chạp bước ra khỏi phòng, mắt quan sát mọi chuyện rồi vội vàng đi xuống một đầu cầu thang khác ra khỏi biệt thự.
Lâm Tịch Tuyết lo sợ đi khỏi nơi này, cô ấy nhìn Tô Tuyết Vy ở trước mặt bình thản, nếu như để Thịnh Vân Hạo biết, cô ấy đoán sẽ bị mắng thảm.
“Tuyết Vy à, cậu có chắc sẽ không có vấn đề gì đấy chứ?” Lâm Tịch Tuyết lo lắng hỏi.
Tô Tuyết Vy liếc nhìn tình hình trong biệt thự, hai người bên trong vẫn còn tranh cãi, Tô Tuyết Vy đắc ý nhìn thoáng qua rồi cười khinh một tiếng, chân vẫn bước nhanh đi ra ngoài.
Cho tới bây giờ, Lâm Tịch Tuyết hoàn toàn không ngờ Tô Tuyết Vy lại có vẻ mặt như vậy, cô ấy không dám tin nhìn Tô Tuyết Vy hỏi: “Tuyết Vy à, cậu sao vậy?”
Ý thức được sự hớ hênh của mìn, Tô Tuyết Vy không còn cười nữa, cô trả lời: “Không có gì, chúng ta mau đến nhà họ Lục thôi.
”
Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trước cửa nhà họ Lục, bảo vệ trông thấy Tô Tuyết Vy bèn nhíu mày nói: “Chúng tôi có thể để cô đi vào nhưng còn cô gái bên cạnh là ai?”
“Cô ấy là em họ của tôi, từ xa đến đây, tôi muốn dẫn em ấy đi làm quen nơi đây.
”
Bảo vệ gật đầu: “Để tôi báo một tiếng với ông cụ Lục, cô cũng biết tình hình gần đây rồi mà, cho nên…”
“Không sao, anh không cần nói đâu, Đan Bạch cũng biết em ấy, có gì thì gọi cô ấy ra nhận là được.
”
Nếu để Lục Chính Vĩ biết thì Thịnh Vân Hạo cũng sẽ biết, không thể được, Lâm Tịch Tuyết vội nói: “Thật mà.
”
Bảo vệ buông điện thoại trong tay xuống, nói: “Cũng được nhưng hai người phải rời khỏi trước khi ông cụ Lục về.
”
Không đợi bảo vệ nói dứt câu, Lâm Tịch Tuyết đã dẫn Tô Tuyết Vy chạy vào biệt thự, càng nhanh càng tốt, không thể để bọn họ biết Tô Tuyết Vy đến đây.
Lâm Tịch Tuyết vừa gõ cửa vừa hỏi: “Đan Bạch à, cô có nhà không?”
Lục Đan Bạch nghe giọng liền đi mở cửa, cả người tiều tụy đến sợ, quầng mắt thâm và mặc quần áo lộn xộn.
Tô Tuyết Vy giật mình, chuyện này là sao, tại sao cô ấy lại biến thành thế này?
Lúc trong thấy Tô Tuyết Vy, trong mắt Lục Đan Bạch chỉ có sự bình tĩnh, thậm chí hơi mệt mỏi: “Sao hai người lại tới đây? Bảo vệ không nên cho hai người đi vào mới đúng chứ.
”
“Cứ để chúng tôi vào trước đã.
” Lâm Tịch Tuyết vội đẩy cửa dẫn Tô Tuyết Vy bước vào.
Tô Tuyết Vy đau lòng nhìn dáng vẻ của Lục Đan Bạch, cô hỏi: “Cuối cùng là chuyện gì?”
“Tôi không sao, còn rất khỏe, hai người có chuyện gì không?” Lục Đan Bạch ngơ ngác ngồi trên giường, dù trả lời nhưng chẳng khác nào đang nói nhảm.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, yên tĩnh đến dọa người.
Dáng vẻ của Lục Đan Bạch như đã bị nhốt rất lâu, như một người chưa từng gặp ánh mặt trời.
Tô Tuyết Vy hỏi: “Đan Bạch à, chuyện gì thế này?”
“Sao ư? Tôi làm sao hẳn cô phải biết rõ chứ?” Lục Đan Bạch cười nói nhìn về phía Tô Tuyết Vy, cô ấy lại nói: “Chẳng lẽ cô trở về lâu như vậy mà chẳng nghe được gì à?”
Tô Tuyết Vy bất ngờ, cô vẫn luôn ở trong bệnh viện hoàn toàn không rõ chuyện bên ngoài, Lâm Tịch Tuyết giật tay áo của Lục Đan Bạch ra hiệu bảo cô ấy đừng nói nữa.
Lục Đan Bạch hất cánh tay Lâm Tịch Tuyết: “Thịnh Vân Hạo bảo vệ cô thật tốt, cái gì cũng chẳng nói.
”.
Danh Sách Chương: