Đưa tay lên che mặt, thực sự là đang hành hạ người, hành hạ bản thân, cũng hành hạ Thịnh Vân Hạo.
Đứa con trong bụng này cô nhất định phải giữ lại cho dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa.
Trong đầu cô cẩn thận nhớ lại xem hôm nay rốt cuộc ai đã đưa cô trở lại giường, cô nhớ rõ người đó là một người quen thuộc, hình như là Thịnh Vân Hạo.
Rồi lập tức cô lại lắc đầu, không thể nào là anh, hôm qua mới nói những lời kìa hẳn là anh nên đi từ lâu rồi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, trong bụng không có gì cả, cổ họng khô khốc, miệng đắng ngắt.
Bản thân như vậy đúng là thảm hại, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Trình Thiên Na nhìn về phía cửa bệnh viện, hơi nheo mắt lại, trong lòng bà ta vẫn muốn làm theo lời hôm qua, cũng không biết Tô Tuyết Vy rốt cuộc đã đi hay chưa.
Mà thôi, không đi thì cô cũng không có tư cách gì, chẳng qua lại đưa cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô cầm tiền rồi rời đi là được.
Trình Thiên Na coi như chưa có gì xảy ra, bà ta như vậy cũng có thể làm cho Tô Tuyết Vy đi khỏi.
Tiếng cộp cộp của đôi giày cao gót đi trên dãy hành lang yên tĩnh của bệnh viện càng thêm rõ ràng.
Trình Thiên Na không do dự quá nhiều, đi thẳng đến phòng bệnh của Tô Tuyết Vy, trên mặt không chút biểu cảm.
Tô Tuyết Vy nghe thấy âm thanh ngoài cửa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Cô biết chỉ cần cô nhận sai đồng nghĩa với việc cô nhận thua.
Cho nên, cô sẽ không bao giờ cúi đầu, chuyện như vậy, cô sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Cô biết điều gì nên đến sẽ đến.
Cô chậm rãi mở mắt ra, từ từ đứng dậy, ngồi trên giường bệnh nhìn về phía cửa.
Trình Thiên Na nói hôm nay sẽ tới, không phải giờ nên tới rồi sao?
Cửa bị đẩy ra, Tô Tuyết Vy nhìn Trình Thiên Na ở cửa, ngày hôm qua nhìn không rõ lắm vì sức khỏe không tốt, hôm nay cô mới nhìn kỹ Trình Thiên Na hơn.
Trình Thiên Na tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng cả người toát lên khí chất khác hẳn.
Gia đình giàu có đúng là gia đình giàu có, cho dù tuổi tác có lớn đến đâu vẫn cứ cao quý như vậy.
“Là tiền đưa cho cô không đủ hay là cô không hài lòng?” Trình Thiên Na bước đến trước mặt cô, nhìn cô một cách trịch thượng.
"Cô ra một cái giá đi, tôi sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Chỉ cần cô rời xa Vân Hạo, tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.
Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này lên.
Cô là người thông minh, nên hiểu ý tôi là gì chứ?"
Tô Tuyết Vy không khỏi cười nhạo một tiếng, cầm lấy cuốn sổ bên cạnh viết một đoạn.
Trình Thiên Na mặc dù không vui, nhưng từ nhỏ được giáo dục một cách gia giáo khiến bà phải luôn kiềm chế tính tình của chính mình.
Huống gì người trước mặt này lại là người mà cháu trai bà ta thích.
Bà ta biết rất rõ tính khí của Thịnh Vân Hạo.
Nếu bà ta làm mạnh tay, Thịnh Vân Hạo chắc chắn sẽ làm ầm lên với bà ta.
Bà ta tạm thời không muốn làm lớn chuyện, thêm vào đó anh cũng đã biết chuyện rồi, bọn họ xảy ra tranh cãi chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần trước đó Tô Tuyết Vy rời khỏi anh là được rồi.
Tô Tuyết Vy biết bà ta đang nghĩ gì, nhanh chóng đóng nắp bút lại, đưa cuốn sổ tới trước mặt Trình Thiên Na.
"Thưa bà, người nên ra đi không phải tôi, mà là Thịnh Vân Hạo.
Người bị bệnh là tôi, không phải anh ta, nên anh ta không nhất thiết phải ở lại bệnh viện.
Phải đi cũng là anh ta đi, bà có phải nhầm lẫn gì rồi không?”
Xem xong đoạn văn này, sắc mặt của Trình Thiên Na lúc trắng lúc xanh.
Tất nhiên bà ta biết Thịnh Vân Hạo đang bám lấy cô, nhưng cô cũng không phải là người dễ chọc vào.
Tô Tuyết Vy nhìn biểu hiện của Trình Thiên Na, trong mắt càng ngày càng có ý cười khinh thường, giống như đang cười nhạo bà ta không biết tự lượng sức mình.
Tô Tuyết Vy ghét Trình Thiên Na bởi vì Trình Thiên Na và Mạnh Tú Cầm rất giống nhau, đều không coi ai ra gì, không đối xử với người ta như con người.
"Tôi đã đưa tiền cho cô rồi.
Nếu như cô cảm thấy mười bảy tỷ này không đủ, cô cứ việc nói.
Chỉ cần cô rời xa nó, còn nữa, cầm tiền của tôi rời đi.
Bất kể cô đi đâu, chuyển đến bệnh viện tư nhân cũng được, tùy cô.
Chỉ cần cô rời xa nó, cô nghe có hiểu không?"
Vẻ không vui trên mặt Trình Thiên Na đã hoàn toàn biến thành tức giận, cả khuôn mặt biến thành màu gan lợn, giọng điệu cũng trở nên hung hăng hơn, bà ta nói tiếp:
"Cô đừng nghĩ rằng Thịnh Vân Hạo sẽ bảo vệ cô.
Chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không bao giờ để các người ở bên nhau.
Tôi khuyên cô nên bỏ đoạn tình cảm này đi càng sớm càng tốt."
Nụ cười giễu cợt của Tô Tuyết Vy dần dần tăng thêm, cười trong im lặng, cười đến mức nước mắt chảy ra.
Người này cho đến cùng là tại sao, trong hoàn cảnh này lại dựa vào lời nói đó để bảo vệ Thịnh Vân Hạo.
Nhìn thấy nụ cười của Tô Tuyết Vy, Trình Thiên Na càng tức giận, thậm chí còn bỏ qua sự giáo dục cao quý, trực tiếp chửi bới: "Tô Tuyết Vy, cô có ba sinh mà không có mẹ dạy, sao có thể không biết xấu hổ như thế! Đã cho cô tiền bảo cô cút đi rồi, cô không hiểu lời tôi nói hả?”
Bốn chữ “không biết xấu hổ” này Thịnh Vân Hạo cũng đã nói với cô rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, kệ cho bà ta mắng chửi đi.
Tô Tuyết Vy ngừng cười, từ trong ngăn kéo lấy ra tờ ngân phiếu hôm qua, nhẹ nhàng ném vào mặt Trình Thiên Na.
Tấm chi phiếu rất nhẹ, nhưng ném vào mặt lại cảm giác được đau đớn.
Trình Thiên Na không ngờ có ngày mình bị người khác dùng tiền để ném.
Bà ta trong nháy mắt tức giận nắm chặt lấy tay Tô Tuyết Vy, lúc giơ tay lên định tát cho cô một phát, bàn tay đã được giữ lại ngay lập tức.
Trình Thiên Na quay lại sững sờ nhìn Thịnh Vân Hạo, trong đôi mắt đều là sự kinh ngạc, cả giận nói: "Đứa cháu bất hiếu này! Buông tay ra!"
Thịnh Vân Hạo không ngờ rằng dì của mình sẽ thừa dịp đến tìm Tô Tuyết Vy, thậm chí còn định ra tay đánh Tô Tuyết Vy.
Anh còn tưởng rằng Trình Thiên Na chỉ đơn giản tới đây, không hề nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy.
Kéo thân thể Trình Thiên Na ra, đem Tô Tuyết Vy chắn ở phía sau, nhìn Trình Thiên Na, giọng giận dỗi nói: "Dì! Sao dì lại làm thế này!"
"Dì thế nào? Dì chẳng qua chỉ đưa tiền để cô ta đi.
Con nghĩ dì còn có thể làm gì?" Trình Thiên Na nhìn anh bảo vệ Tô Tuyết Vy sau lưng, cơn giận trong lòng từng chút từng bùng lên, nói: "Con hôm nay nhất định muốn vì cô ta mà… mà cãi nhau với dì à?"
Thịnh Vân Hạo đau đầu nhìn Trình Thiên Na, nói: "Dì à, cô ấy là người như thế nào trong lòng tôi biết rất rõ, tôi không muốn dì xen vào chuyện của tôi.
Dì mới vừa rồi còn muốn đánh cô ấy.
Cô ấy bị bệnh lại còn đang mang thai, làm sao dì có thể đánh cô ấy được!"
Trình Thiên Na nhìn thấy đứa trẻ do một tay mình nuôi lớn thế mà lại đang chống đối với mình chỉ vì một người không liên quan, tức giận đến run rẩy cả người, chỉ vào anh, cả giận nói: "Đồ bất hiếu! Con! Nếu hôm nay con vì cô ta mà chống đối dì, con cũng đừng nhận dì là dì nữa!"
Tô Tuyết Vy mang theo nụ cười châm chọc nhìn hai người đang tranh cãi.
Là cô cố ý làm vậy, khi cô ném tờ chi phiếu rõ ràng nhìn thấy Thịnh Vân Hạo ở cửa, mục đích là để xem bọn họ có cãi nhau hay không.
Nhìn thấy cảnh hai người cãi nhau, Tô Tuyết Vy cười thầm, nhìn hai người một cách mỉa mai, cô quả thực không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
"Bất hiếu quá rồi! Nếu con không chia tay thì đừng có nhận dì nữa!" Trình Thiên Na bỏ lại một câu rồi lập tức bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn Trình Thiên Na rời đi trong sự kiên quyết, màu sắc trong mắt Thịnh Vân Hạo tối sầm lại, hiện lên một chút phức tạp..
Danh Sách Chương: