Sau khi Trình Vũ Thanh và nhóm của cô ta bị bắt, toàn bộ hội trường ngay lập tức khôi phục lại sự hỗn loạn ban đầu, hàng loạt tiếng rì rầm phát ra từ miệng của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"Trình Vũ Thanh bị sao vậy? Cô gái nhỏ này trông xinh xắn, sao lại hung ác như vậy?"
"Đúng vậy, tôi không biết có phải cô ta không được giáo dục từ khi còn nhỏ hay không.
Là một cô gái trẻ mà tại sao đầu óc lại nghĩ quẩn như vậy."
Câu chuyện phiếm cứ văng vẳng bên tai Trình Thiên Na, Tô Tuyết Vy nắm tay bà ta ra hiệu rằng bà ta không thể làm điều này, đồng thời gọi bác sĩ băng bó vết thương cho Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo kiên định ngồi trên bàn, ánh mắt không buồn liếc qua phía Trình Thiên Na, trong lòng anh vẫn hận Trình Thiên Na, dù sao cũng không ai muốn bị giam giữ trong bóng tối.
Tô Tuyết Vy nhìn mọi chuyện đã kết thúc, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, rốt cuộc chuyện này cũng không kết thúc một cách vô ích.
Một số đứng sang một bên khoanh tay nhìn bọn họ.
Long Duệ Ân nhìn Lục Đan Bạch mặt mũi bẩn thỉu, không ngừng lấy tay lau sạch sẽ vết bẩn trên mặt cô ấy rồi cố gắng xem cô ấy có bị thương ở đâu không.
Căn bản tất cả mọi người đều chìm đắm trong niềm vui sướng thoát nạn, ngoại trừ Tô Tuyết Vy chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
Cô ôm cánh tay nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, lúc đó đột nhiên muốn nhảy dựng lên.
Nếu không có chuyện đó liệu cô có thực sự trở thành như bây giờ? Việc Trình Vũ Thanh bị bắt có ý nghĩa gì với cô không?
Tô Xa Bình chống gậy đi chậm rãi đến chỗ Tô Tuyết Vy, biết cháu gái mình đang nghĩ gì.
Ông ấy ho khan vài tiếng, cầm cây gậy trên tay dừng lại rồi nói:
"Cũng không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra sự việc như vậy."
Tô Tuyết Vy không trả lời, Tô Xa Bình nói tiếp: "Ông muốn biết toàn bộ đầu đuôi sự việc này, cháu có thể nói cho ông nghe được không? Một mình cháu không thể làm được chuyện này đúng không?"
“Ông nội, chuyện này sớm đã định rồi.” Tô Tuyết Vy ôm đầu nhìn Tô Xa Bình.
Về chuyện này cô không muốn giải thích quá nhiều, chuyện này cũng đã chạm tới những điều sâu kín trong lòng của cô.
Nếu không phải vì chuyện này vô cùng quan trọng thì cô sẽ không bao giờ đồng ý nói ra.
Khi Tô Tuyết Vy muốn nói, cô nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang đi về phía bên này liền nhanh chóng ngậm miệng lại, làm sao Thịnh Vân Hạo có thể biết điều cô sắp nói chứ.
"Vừa rồi." Thịnh Vân Hạo dừng một chút, suy nghĩ về lời nói rồi nói: "Cảm ơn, cảm ơn em."
Tô Tuyết Vy chỉ lắc đầu, khóe miệng chua xót nhìn anh.
Thịnh Vân Hạo trở nên khách sáo với cô từ khi nào, chắc chắn con người rồi sẽ đến lúc thay đổi, đúng không?
“Thịnh Vân Hạo, tôi vẫn có thể đến gặp Thần Vũ chứ?” Tô Tuyết Vy không trực tiếp đáp lại câu nói của anh, lúc này cô đang nghĩ về Tô Thần Vũ.
Tô Xa Bình nghe cuộc nói chuyện của hai người, khẽ nói: "Hai người từ từ nói chuyện.
Ông sẽ đến đồn cảnh sát xem mọi chuyện thế nào."
Hai người không có gì để nói với nhau nên chỉ có thể đứng nhìn.
Thịnh Vân Hạo biết rằng cô ấy nhớ Thần Vũ nên chỉ có thể nói: "Được, nhưng tình hình của thằng bé hiện tại rất tồi tệ.
Chờ khi nào nó ổn định hơn thì sẽ cho em tới thăm.
Tất cả chúng ta hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất trước đã.
"
Nghe những lời này Tô Tuyết Vy không kiềm chế được cảm xúc, giơ tay tát cho Thịnh Vân Hạo một cái, cả hội trường lập tức vang lên tiếng bốp giòn giã.
"Anh đã nói gì khi đưa thằng bé đi? Anh không phải đã nói là muốn chữa bệnh cho nó sao? Sao lại thành ra như bây giờ! Nói đi!" Tô Tuyết Vy sải bước tới nắm lấy cổ áo Thịnh Vân Hạo và chất vấn anh.
Nghe câu hỏi khàn khàn của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo không nói nhưng trong mắt không có cảm xúc nhìn xuống cô.
"Thịnh Vân Hạo! Nói chuyện với tôi! Ngay cả khi anh ghét tôi, vấn đề này không liên quan gì đến Thần Vũ.
Anh đánh tôi, giết tôi cũng được.
Tôi cầu xin anh hãy giúp Thần Vũ..."
Tiếng kêu khàn khàn của người trước mặt lại một lần nữa nhói lên trong tim của Thịnh Vân Hạo, năm dấu tay trên gương mặt vẫn còn hằn vết đau đớn, từng lời Tô Tuyết Vy nói đều in sâu vào tâm trí và trái tim anh.
Tô Tuyết Vy không còn khí lực phản bác, chậm rãi buông tay Thịnh Vân Hạo ra, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Cô nhìn Thịnh Vân Hạo lắc đầu, nước mắt không có dấu hiệu dừng lại.
"Tôi sẽ đưa Thần Vũ đi.
Tôi sẽ không để anh làm điều này.
Nó là con của tôi, không phải của anh." Cô nói lớn từng chữ.
Thịnh Vân Hạo dửng dưng nhìn cô nhưng nỗi đau âm ỉ trong lòng lại càng sâu, anh chậm rãi nói: "Điều kiện của em không tốt, Tô Thần Vũ và em sẽ có kết quả gì, em hiểu rõ hơn tôi phải không?"
Hai người đang nói chuyện một cách bế tắc ở bên cạnh cửa sổ nhưng bên kia lại bắt đầu ồn ào.
"Mọi người, tôi thực sự xin lỗi, chuyện xảy ra hôm nay là do tôi.
Xin mọi người hãy về trước và chúng tôi sẽ hoãn ngày đính hôn." Lục Chính Vĩ vừa nói vừa nhìn khách mời trong phòng.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến ông ta cảm thấy có chút vô lực, luôn cho rằng mọi chuyện sẽ tiến triển rất tốt thì đột nhiên có một Trình Vũ Thanh xuất hiện, ông ta nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Dưới sân khấu náo loạn, ông ta thản nhiên nói vài câu rồi phất tay áo rời đi, Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh chỉ có thể đứng ở cửa cười nói xin lỗi khách khứa đi ra ngoài.
Lục Đan Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra, cô ấy nghĩ rằng Trình Vũ Thanh sẽ thực sự để họ đi, bây giờ có vẻ như cô ấy quá ngây thơ.
Sau khi đuổi hết khách mời đi, hai người bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tô Tuyết Vy, trong lòng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù Long Duệ Ân không biết tại sao lại xảy ra sự việc này nhưng bà ta có thể thấy sự việc này không hề đơn giản chút nào, chỉ cần có sự tham gia của ông Tô Xa Bình thì cũng đủ chứng minh sự nghiêm trọng của sự việc này.
Khi Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh tìm thấy Tô Tuyết Vy, cô đang tranh cãi với Thịnh Vân Hạo ở cửa sổ và không có dấu hiệu dừng lại.
Hai người vội vàng tiến lên, Chu Hạo Thanh vững vàng đứng ở trước mặt Tô Tuyết Vy, cùng Thịnh Vân Hạo nhìn nhau một cái rồi nói: "Hai người muốn làm gì?"
Thịnh Vân Hạo cảm thấy hơi buồn cười, người này thực sự hỏi anh muốn làm gì, anh chỉ thờ ơ đáp: "Tôi đang làm gì ư? Tôi cũng muốn hỏi anh muốn làm gì? Chuyện này có liên quan gì đến anh không?"
Bị lời nói của Thịnh Vân Hạo chặn lại, Chu Hạo Thanh không hề có dấu hiệu phản bác, ánh mắt của hai người như muốn thiêu đốt lẫn nhau.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo nói: "Thịnh Vân Hạo, tôi biết anh muốn làm gì, và tôi sẽ không để anh thành công.".
Danh Sách Chương: