Đôi mắt Diệp Mộc Châu sáng ngời.
Hoắc Bách Việt hơi cúi người, hạ giọng: “Vài ngày nữa cùng tôi về nhà họ Hoắc một chuyến, nhà họ Hoắc muốn nhìn thấy tôi có một người vợ thân thiết, hiểu chưa?”
Diệp Mộc Châu hiểu rõ.
Ý của Hoắc Bách Việt, là đưa cô đến nhà họ Hoắc, rồi ở trước mặt họ hàng của nhà họ Hoắc, cô phải giả vờ mình và Hoắc Bách Việt yêu nhau thật lòng.
Diệp Mộc Châu đã nghĩ đến những người trong nhà họ Hoắc...!
Cô đã sớm nghe nói nhà họ Hoắc là một dòng họ không mấy hòa thuận, Hoắc Bách Việt từ một đứa con riêng trở thành người đứng đầu nhà họ Hoắc, có rất nhiều người không phục, âm thầm ngáng chân.
Hơn nữa Hoắc Bách Việt kết hôn đột ngột, làm một vài người lớn trong nhà họ Hoắc muốn nhét người vào Hoắc Bách Việt thấy không thoải mái.
Cô về nhà họ Hoắc cùng anh, vừa nghĩ là biết sẽ có bao nhiêu người gây khó dễ, còn muốn giả vờ dáng vẻ yêu thương anh...!
Diệp Mộc Châu cắn răng, vì vị giác, nhịn!
Cô bỗng nhiên nở một nụ cười thẹn thùng: “Ngài Cửu nói gì vậy, tôi và anh vốn dĩ là cặp vợ chồng nồng thắm, tôi yêu anh đâu phải là giả vờ đâu?”.
Hoắc Bách Việt dời mắt, xùy một tiếng châm biếm.
Diệp Mộc Châu nhanh chóng hôn một cái lên môi anh, sau đó xuống lầu bày đồ ăn của Hạ Lâm ra nếm thử.
Quả nhiên là đầu bếp hàng đầu thế giới! Hoắc Bách Việt rời ánh mắt đi.
Ngốc muốn chết.
Anh âm thầm rũ mắt: “Chú Chương, nhìn chằm chằm vào nhà họ Giản”
Để cho nhà họ Giản đến xin lỗi, nếu bọn họ chịu ngoan ngoãn xin lỗi, là chuyện ai cũng vui mừng.
Nếu không chịu, một hai phải chơi chiêu trò, vậy đừng trách anh trở mặt vô tình.
Nhà họ Giản.
Giản Ngưng Tuyết bị vệ sĩ mạnh mẽ áp giải về nhà họ Giản, bà Giản còn chưa kịp dỗ dành cổ ta, ông cụ Giản đã về đến, vào cùng ông cụ Giản chính là một cái tát: “Cút đi đến nhà họ Hoắc xin lỗi này!”.
Nước mắt Giản Ngưng Tuyết lập tức tuôn trào: “Ông đánh cháu, vì sao ông nội lại đánh cháu chỉ vì con khốn kia? Cháu không đi xin lỗi, cháu không đi!”
“Chuyện này không phải là cháu muốn đi hay không, Ngưng Tuyết, cháu là cô cả nhà họ Giản, không thể bởi vì tính cách bốc đồng mà hủy hoại nhà họ Giản!”.
Ông cụ Giản hạ lệnh: “Ngày mai nhất định phải cút đi xin lỗi cho ông!”
Dứt lời, ông không bao giờ muốn nhìn thấy cả nhà chỉ làm cho mình thấy phiền lòng, thở phì phò rời đi.
Bà Giản chi rơi lệ, nhìn ông Giản tủi thân nói: “Cha cũng thật quá đáng, Diệp Mộc Châu là cái thứ gì chứ, Ngưng Tuyết
ăn hai cái tát, còn phải đi xin lỗi.”
Cha Giản cũng không hiểu hành vi của ông cụ Giản, ông ta nhíu mày: “Cứ xin lỗi qua loa, Diệp Mộc Châu căn bản không xứng”.
Giản Ngưng Tuyết nghe vậy, thế mà vẫn muốn cô ta xin lỗi, vì thế càng khóc lớn hơn: “Con không đi! Cha mẹ, Diệp Mộc Châu chính là một con khốn, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ bị anh Bách Việt vứt bỏ, chỉ là một con khốn thì dựa vào đâu mà muốn con xin lỗi? Con hãm hại cô ta chính là phúc phận của cô ta! Cô ta chết vì con thì có gì không đúng! Cô ta ích kỷ như thế, phá hủy danh dự của con, dựa vào đâu mà muốn con xin lỗi!”.
Bà Giản gật đầu: “Đúng là vậy, Nguyên Bác, anh có thể nghĩ ra cách nào hay không?”
Giản Nguyên Bác nheo mắt: “Anh và cha của Diệp Mộc Châu là Diệp Gia Trường có chút giao tình, nhà họ Diệp còn một hạng mục phải dựa vào anh, nếu không thì anh đi nói chuyện với Diệp Gia Trường, bảo ông ta dạy dỗ lại con gái của mình cho tốt?”.
“Đúng vậy, cách này hay, Diệp Mộc Châu kiêu ngạo như vậy, đắc tội chúng ta, Diệp Gia Trường nhất định là hận không thể lột da nó ra!”
Giản Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Hủy bỏ hạng mục của nhà họ Diệp đi! Đổ mọi tội danh lên trên người Diệp Mộc Châu, để Diệp Gia Trường đánh chết Diệp Mộc Châu! Vậy thì con không cần xin lỗi nữa!”
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộc Châu bỗng nhiên nhận được điện thoại, giọng nói đầy tức giận của Diệp Gia Trường vang lên:
“Diệp Mộc Châu, mày cút đến công ty cho tao! Mày đã
làm gì để nhà họ Giản rút nguồn vốn? Nhanh chóng cút đến đây dập đầu bồi tội với cô Giản! Nếu không tạo sẽ đuổi chú hai của mày ra khỏi nhà!”
Diệp Mộc Châu híp mắt lại.
Danh Sách Chương: