Mục lục
Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219

Ông ta nói Diệp Mộc Châu gian lận, vậy thì Diệp Mộc Châu chính là gian lận!

Cho dù cô không gian lận thì cũng phải thừa nhận, nếu không chẳng khác nào giẫm mặt mũi của ông ta xuống nền đất. Chẳng lẽ Diệp Mộc Châu không hiểu lý này sao?

Ông ta tính hết những xấu hổ và khó chịu của mình lên đầu Diệp Mộc Châu, nghiến răng nghiến lợi mà nói từng chữ một: “Được, thì lại, coi như cô có tài! Nhưng tôi là người ra đề trong cuộc thi lại này.”

Ông ta chắc chắn sẽ ra đề khó nhất, để cho Diệp Mộc Châu thi được không điểm.

Nhưng Diệp Mộc Châu rất bình tĩnh: “Tùy ông thôi. Khi nào ông Chu ra đề xong thì tôi thi lúc đó.”

Diệp Khánh Thy cắn răng, trao đổi ánh mắt với Chu Chính Hà.

Bỏ đi, trước tiên cử để cho Diệp Mộc Châu đắc ý một chút. Dù sao đợi lát nữa chắc chắn chị ta sẽ không làm nổi bài thi của thầy Chu, đến khi ấy người mất mặt vẫn là Diệp Mộc Châu!

Đến chiều, Chu Chính Hà đã làm xong đề thi, ông ta chọn một vài bài thơ khó hiểu tối nghĩa không nổi tiếng của nước ngoài, và luận văn nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp để làm đề thi.

Giáo sư Đinh của đại học Thanh Kiều vừa thấy đề thi, nét mặt lập tức trở nên khó coi: “Thầy Chu, ông ra đề thi này đến tôi còn không chắc dịch ra được. Ông lấy bài thi này để cho bạn học Diệp thì liệu có quá đáng quá không?”

Chu Chính Hà rất đắc ý: “Chính Diệp Mộc Châu xin thi lại, cô ta không thi được thì có liên quan gì đến tôi? Dù sao nếu như cô ta không được điểm tuyệt đối, đó chính là gian lận”

“Ông…” Mặt giáo sư Đinh đỏ bừng lên, đang định dùng lý lẽ biện luận để giảm độ khó của bài thi xuống thì Diệp Mộc Châu đi đến.

Cô liếc nhìn gương mặt của Chu Chỉnh Hà, bình tĩnh hỏi: “Có thể bắt đầu thi lại chưa ạ?”

Chu Chỉnh Hà chắp tay sau lưng, đắc ý ném bài thi xuống bàn: “Bạn học Diệp, vì tránh việc cô gian lận lần nữa nên lần này có tôi và giáo sư Đinh, thầy hiệu trưởng cùng coi thi, cô thấy sao?”

Diệp Mộc Châu nhìn những người trong phòng, lại nhìn hai cái camera: “Được thôi.”

Cô chỉ sợ không có ai quan sát và không có camera.

Thầy hiệu trưởng tạm thời chuyển một cái bàn vào trong phòng.

Diệp Mộc Châu cúi đầu nhìn bài thi, rồi ngồi xuống bắt đầu biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK