Diệp Mộc Châu cẩn thận nghĩ lại, tỉnh táo mà phân tích, vừa nãy quả thật mình không quá đáng, chưa từng xuất hiện việc Đánh cho Hướng Ngọc bật khóc.
Cô hài lòng gật đầu, thiết lập tính cách yếu đuối của mình vẫn ổn định.
Diệp Mộc Châu hít sâu một hơi, nhếch môi: "Đúng rồi ngài Cửu, cô Hướng đóng phim thật sự không hay, em làm biên kịch nên mới không đồng ý giao nhân vật cho cô ta, ai biết cô ta lấy Tổng giám đốc Trần ra để dọa nạt em, ngài Cửu, anh nói xem em rất thê thảm đúng không?"
Hoắc Việt Bách không nhịn được mà nhếch môi, nhưng rất nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng: "Lâm Khiếu Phương"
Lâm Khiểu Phương giơ tay lên, vệ sĩ đè vai của Hướng Ngọc: "Cô Hướng, mời đi".
Hướng Ngọc không dám tin, người bị đuổi ra ngoài lại là mình thật ư?
Diệp Mộc Châu bám lấy nhân vật như Hoắc Việt Bách từ khi nào, sao có thể! Rõ ràng là cô ta giả vờ, cô ta vốn dĩ không bị bắt nạt, con khốn đó diễn hay thật đấy!
Nhất định là ngài Cửu vừa ý với khuôn mặt của Diệp Mộc Châu, nhưng anh lại không biết trong lúc riêng tư thì cô buồn nôn đến cỡ nào!
Hướng Ngọc nổi giận đùng đùng, gào thét: "Ngài Cửu, ngài bị Diệp Mộc Châu lừa! Cuộc sống riêng của Diệp Mộc Châu rất hỗn loạn, đàn ông phía sau cô ta nhiều muốn chết, cô ta đã ngủ như vậy từ lâu rồi, ngài Cửu nhìn đồng hồ trên tay cô ta đi, không biết là ông già nào mua cho cô ta, ngài Cửu! "
"Ông già?"
Hoắc Việt Bách bỗng nhiên nghe thấy câu nói này, nâng cằm, để vệ sĩ buông cô ta ra.
Hướng Ngọc cho rằng mình được cứu: "Ngài Cửu, em nói đúng mà phải không, anh xem chiếc đồng hồ kia đi, chắc chắn không phải do Diệp Mộc Châu tự mua được, không biết cô ta ngủ với bao nhiêu lão già mới có thể! "
"Xem ra cậu Hoắc tôi đây ở trong mắt cô Hướng lại là ông già, tôi hiểu rồi.
"
Hoắc Việt Bách hời hợt: "Tổng giám đốc Trần hơn sáu mươi tuổi mà cô Hướng cũng có thể ăn được, Mộc Châu yêu đương với tôi, cô Hướng rất có ý kiến à?"
"Nếu cô Hướng đã có ý kiến thì tôi cũng nên bảo bà Trần có ý kiến, nếu không cô Hướng quá rảnh rỗi, suốt ngày đi gây phiền phức cho Mộc Châu nhà tôi, tôi sẽ rất bối rối".
Diệp Mộc Châu nghẹn họng một hồi.
Hoắc Việt Bách nói cái gì? Yêu? Yêu gì?
Cô yêu đương với anh từ khi nào?
Mà Hướng Ngọc nghe thấy mấy câu đó, cô ta đã điên rồi.
Con người của cô ta phóng to, ánh mắt không ngừng liếc qua lại giữa Diệp Mộc Châu và Hoắc Việt Bách.
Yêu đương! Ngài Cửu và Diệp Mộc Châu đang hẹn hò? Không, không thể nào!
Cô ta chỉ có thể trèo lên dựa vào việc ngủ với người ta, bên ngoài còn có con cọp cái nhìn chằm chằm, dựa vào cái gì mà Diệp Mộc Châu có thể lọt vào mắt ngài Cửu? Dựa vào cái gì!
Vào lúc này người đại diện nghe điện thoại, Tổng giám đốc Trần cực kỳ phẫn nộ: "Hướng Ngọc đắc tội với ai? Cô nói với cô ta cho tôi, đắc tội với vị kia, sau nay cô ta đừng đến bên cạnh tôi nữa! Hai trăm tám mươi hai tỷ đó cứ xem như là quà chia tay mà tôi tặng cô ta, tôi hoàn toàn cắt đứt với cô ta!"
Chân của Hướng Ngọc mềm nhũn, ngã phịch trên đất, trước mắt cô ta rất choáng váng.
Không có nhân vật này! Còn mất Tổng giám đốc Trần!
Cô ta chỉ vì ghen ghét Diệp Mộc Châu, sẵn tiện muốn cho Diệp Khánh Thy một ân huệ mà thôi, sao lại biến thành thế này!
"Đúng rồi, cô Hướng"
Hoắc Việt Bách nghĩ tới điều gì, gọi Hướng Ngọc lại, sau đó mở miệng.
"Nước hoa mà cô dùng là sản phẩm thấp kém, lần sau muốn đi theo ai thì cũng phải chọn một kim chủ có phẩm vị, phẩm vị của Tổng giám đốc Trần thật sự là không ai có thể gật bừa".
Diệp Mộc Châu: "! Đàn ông khốn nạn thì lúc nào cũng khốn nạn được.
Mặc dù làm vậy cô rất thích!
Hướng Ngọc nghe thấy Hoắc Việt Bách nói cô ta không có phẩm vị, rốt cuộc hai mắt trợn trắng, ngã vào trong ngực người đại diện.
Lúc này Hoắc Việt Bách mới không nhìn cô ta nữa: "Đi theo anh ra ngoài"
Diệp Mộc Châu kêu Ồ, chợt thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, có phần khó hiểu.
"Ngài Cửu, đồng hồ trên tay anh giống chiếc của tôi thế, cùng kiểu à?"
Danh Sách Chương: