Nhưng mà Giang Bắc Minh rõ ràng đã nói đàn anh ở ngay đây mà.
Cũng chỉ có một mình Lục Thành phù hợp với điều kiện, chẳng lẽ còn có thể là những người khác sao?
Diệp Mộc Châu cứng họng, lắp bắp: “Cho dù tôi nhận sai người đi nữa thì cũng không thay đổi được địa vị của đàn anh trong lòng em!”
Hoắc Việt Bách đang chuẩn bị nói tin tức cho Giang Bắc Minh, nghe những lời này thì chợt cứng người.
Anh hơi nghiêng người: “Được, tôi biết rồi”
Cô cảm thấy hôm nay mình thua rồi, vô cùng không còn mặt mũi, cô quyết định gỡ lại một vố: “Anh biết gì mà biết chứ, anh không biết! Anh biết quá khứ của tôi với đàn anh sao? Từ khi chúng tôi quen biết mười năm trước, vào lúc tôi yếu ớt nhất thì anh ấy đã xuất hiện trong cuộc sống của em”
Anh gật đầu: “Ừ”
Cô nghĩ thầm phải chọc tức anh: “Nếu không phải vì cưới anh, tôi vốn muốn cưới đàn anh.
Anh ấy đối xử với tôi vô cùng tốt!”
Ý cười của anh càng sâu hơn.
Như vậy cũng không tức giận sao?
Tên khốn này có phải không biết ghen là gì, hay là cơ bản sẽ không ghen?
Vậy thì hành động hôm nay của cô còn nghĩa lý gì nữa?
Cô hít sâu: “Tôi đã muốn đi tìm đàn anh từ lâu rồi, dù sao cũng đã yêu thầm anh ấy mười năm.
Tuy bây giờ đã cưới anh, nhưng anh ấy vẫn là ánh trăng sáng trong lòng tôi, vượt trên tất cả mọi người!”.
Hoắc Việt Bách thong thả, ung dung gõ bàn, còn có ý tốt đưa một ly trà cho cô: “Tiếp tục đi”
Còn tiếp tục nữa? Diệp Mộc Châu kinh ngạc, người đàn ông này nghe lịch sử yêu thầm của vợ mình đến nghiện rồi hả?
Cô nghiến răng: “Điều nên nói tôi đều đã nói hết rồi.
Hôm nay đàn anh không gặp tôi, nhất định là vì có người ngoài ở đây.
Tóm lại...!Tóm lại là tình cảm của chúng tôi không phải thứ anh có thể châm ngòi bằng dăm ba câu nói!”
“Vậy sao..” Anh cười như không cười, vẻ mặt khiến cho cô không hiểu được cảm xúc: “Nói vậy là em thật sự rất thích đàn anh của mình”
Có vẻ như là để xác định, anh gằn giọng ở mấy chữ rất thích.
Cô vốn đang hoảng loạn, không nghe được có điều không đúng nên trả lời theo bản năng.
“Đúng vậy, tôi thích nhất là đàn anh.
Người tôi yêu nhất trên đời này chính là anh ấy.”
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ bất chợt bị mở ra.
Giang Bắc Minh cầm một ly trà sữa, hai ly cà phê: “Ồ, hai người đều ở đây à”
Anh ấy đưa trà sữa cho cô, đặt cà phê xuống trước mặt anh, không hiểu sự giận dữ lạ lùng này từ đầu ra: “Hai người gặp nhau rồi à? Em còn định gặp mặt đàn em trước rồi mới đi tìm anh, dù sao anh cũng rất bận”
Hoắc Việt Bách nhướng mày.
Cô có cảm giác không ổn ở đâu đó.
Cô hút một ngụm trà sữa, sau đó thì nghe Giang Bắc Minh dùng giọng điệu đương nhiên, bình thản nói: “Đàn anh, sao anh gặp đàn em trước mà không nói với em.
Nói vậy thì buổi gặp mặt bạn trên mạng này đâu tới lượt em sắp xếp chứ?”
Đàn anh, sao anh gặp đàn em trước rồi.
Đàn anh.
Đàn anh?
Cạch một tiếng, ly trà sữa rơi xuống đất, bắn tung toé cả người Giang Bắc Minh.
Diệp Mộc Châu hoảng sợ: “Anh...!Anh vừa mới gọi anh ấy là gì?”
Anh ấy còn đang đau lòng đôi giày số lượng giới hạn của mình: “Đàn anh đó!”
Đàn anh? Đàn anh sao?
Cô xác định bản thân không nghe nhầm, khó khăn nuốt nước bọt, bất chợt có cảm giác mê man tôi là ai, đây là đâu.
Dường như đất trời đều đang quay cuồng, mọi thứ đều không chân
thật.
Cô nhìn Hoắc Việt Bách, rồi lại nhìn bản thân, run rẩy nói: “Anh nói đàn anh là...!là sao?”
Vẻ mặt anh ấy mê mang: “Không thì sao? Đàn anh của Thập Tinh không phải là sà? Đàn anh, Diệp Mộc Châu chính là Thập Tinh, chắc anh đã biết rồi”
Anh cười khẽ, mắt sáng quắc, môi mỏng khẽ hé: “Đàn em, thật trùng
hợp”
Biểu cảm của cô bỗng chốc cứng đờ, cười cũng không cười nổi: “...”
Thật sự nghẽn tim rồi.
Danh Sách Chương: