Khóe môi Diệp Mộc Châu dần cong lên, nở nụ cười lạnh lẽo.
Dựa vào đâu mà bảo cô, nữ chủ nhân của Thủy Nguyệt Vân Sơn này, tự mình dọn ra khỏi phòng để Giản Ngưng Tuyết vào ở.
Giọng điệu của hai người bọn họ đầy tính ra lệnh, nói xong thì bắt đầu nhàn nhã uống trà.
.
Muốn cô lên lầu dọn ra khỏi phòng?
Chú Chương nhịn không được, lên tiếng: "Bà chủ, bà làm vậy cũng thật vô lý, bà bảo cô chủ dọn đi, để cô Giản vào ở, là lý lẽ gì chứ? Hơn nữa ngoại trừ phòng Trúc ra thì phòng tốt nhất là phòng Vườn Lê, bà bảo cô chủ phải dọn đi đâu?"
Bà Hoắc nghe thấy hai chữ "cô chủ", thì đặt chén trà xuống cạch một tiếng: "Cô ta cũng xứng để chú gọi hai tiếng "cô chủ"? Diệp Mộc Châu, nếu như cô biết thức thời thì nên hiểu rằng, cô và Giản Ngưng Tuyết không phải người cùng một thế giới, hai người như trời với đất, khác nhau hoàn toàn."
"Mấy căn phòng như kiểu Vườn Lê, không phải là nơi cô có thể ở, nếu như cô muốn nương nhờ nơi Thủy Nguyệt Vân Sơn thì cũng nên ở phòng giúp việc! Nếu cô tự giác nhường thì tốt, không tự giác thì...!thì đừng có trách tôi!"
Diệp Mộc Châu nheo mắt lại, uy hiếp cô?
Giản Ngưng Tuyết cắn môi dưới: "DÌ Tình, đừng nói như vậy...!Cô Diệp không phải là người không có thân phận, cô ấy là...!Cô ấy là con gái nuôi của nhà họ Diệp.."
Bà Hoắc đau lòng muốn chết: "Ngưng Tuyết, con gái nuôi nhà họ Diệp mà dảm leo lên đầu ức hiếp cháu sao? Dù là con gái lớn nhà họ Diệp thì cũng chỉ xứng chạy theo xách dép cho cháu, nói gì tới con gái nuôi!"
"Diệp Mộc Châu, cô nghe rõ cho tôi, Ngưng Tuyết không so đo tính toán đã là rộng lượng lắm rồi, bây giờ đối xử tốt với con bé một chút, đợi đến khi con bé gả cho Việt Bách rồi thì cô mới có một đường để sống!"
Giản Ngưng Tuyết rủ đôi hàng mi, khóe mắt rưng rưng.
Diệp Mộc Châu cuối cùng cũng biết, vì sao nhà họ Giản lần trước tới gây sự, chưa đạt được mục đích mà rời đi.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy cô không xứng với Hoắc Việt Bách, cho nên Giản Ngưng Tuyết không phải để ý đến làm gì, chỉ cần khóc lóc vài câu đã có người ra mặt vì cô ta.
Sau đó, cô ta sẽ âm thầm chờ được gả cho Hoắc Việt Bách là xong.
"Di Tình..." Giản Ngưng Tuyết kéo tay áo bà Hoắc: "Bỏ đi dì Hoắc, nếu như cô ấy không vui thì anh Việt Bách cũng sẽ không vui."
Ánh mắt Giản Ngưng Tuyết tràn đầy vẻ tội lỗi: "Xin lỗi cô Diệp, dì Tình nói
chuyện thẳng thắn, dì ấy cũng chỉ muốn nói ra sự thật, không có ác ý gì".
Bà Hoắc cười lạnh: "Diệp Mộc Châu, cô không dọn đi, chắc không phải là vì tiền đấy chứ? Kẻ nghèo hèn như cô chắc chưa từng nhìn thấy khối tài sản của nhà họ Hoắc, cho nên đã bị đồng tiền làm mờ mắt, đến tiểu tam cũng dám làm, tôi có cô mười lăm tỷ, rời khỏi Việt Bách!"
Ôi, đang diễn phim truyền hình sao?
Chỉ có mười lăm tỷ, bà chủ Hoắc sống ở nhà họ Hoắc hình như cũng không dễ chịu gì.
Đột nhiên Diệp Mộc Châu cảm thấy nhàm chán, cô cũng có tiền, tùy ý nhận.
một nhiệm vụ cũng đã có mấy trăm tỷ, nhưng bà Hoắc nãy cứ cho rằng mười lăm tỷ có thể làm nhục được cô.
Từ trước đến nay Diệp Mộc Châu không phải là người có thể nhịn, bà Hoắc nói như vậy thì dù sao cô cũng phải làm cái gì đó, thế nhưng.
Từ trước đến nay Diệp Mộc Châu không phải là người có thể nhịn, bà ta đã nói như vậy thì dù sao cô cũng phải làm gì đó, nhưng.
Lại có một người nhanh chân hơn cô.
Người đàn ông từ trên lầu đi xuống, giọng nói rất trầm ổn, nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Ánh mắt của Hoắc Việt Bách lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, không có chút cảm tình: "Người thứ ba? Tôi cưới hỏi cô chủ Hoắc đằng hoàng, sao vào miệng cố Giản lại thành người thứ ba thế, rốt cuộc là có ý gì? Giản Ngưng Tuyết, hôm đó tôi đến cục dân chính, không phải để cưới cô, trong lòng cô tự hiểu rõ."
Sắc mặt Giản Ngưng Tuyết trắng bệch ra!
Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn Hoắc Việt Bách bước từng bước thong thả, đứng bên cạnh Diệp Mộc Châu, không hề để ý tới bất kỳ ai, nắm lấy tay cô.
Diệp Mộc Châu Diệp nghi hoặc.
Đây là lần thứ hai Hoắc Việt Bách nói, hôm đó đến cục dân chính không phải là vì muốn lấy Giản Ngưng Tuyết.
Nhìn sắc mặt của Giản Ngưng Tuyết, quả thực đúng là như vậy.
Thế thì...!Hôm đó rốt cuộc Hoắc Việt Bách đến cục dân chính làm gì?
Sắc mặt Giản Ngưng Tuyết trắng bệch: "Anh Việt Bách, em...!Em và dì Tình chỉ nói đùa với cô Diệp, em...!em thật sự không muốn ở phòng Vườn Lê.."
Hoắc Việt Bách: "Tôi không phải là anh của cô, cô Giản ăn nói cẩn thận." Diệp Mộc Châu: "..."
Tên khổn Hoắc Việt Bách này, không phải rất thích được người khác gọi là "anh Việt Bách" à? Sao Giản Ngưng Tuyết mới gọi một tiếng, anh đã trả lời thẳng thừng "Tôi không phải là anh của cô" vậy.
Vẻ mặt Giản Ngưng Tuyết rất khó coi, day cánh môi, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Không sao...!Em không ở phòng Vườn Lê cũng không sao, thể em...!thế em ở phòng cho giúp việc nhé."
Bà Hoắc nghe thấy vậy, hung hăng chỉ về phía Diệp Mộc Châu: "Thế nào, Việt Bách vừa đến là cô bắt đầu mách lẻo? Ngưng Tuyết là bà chủ tương lai của nhà họ Hoắc, là vợ tương lai của Việt Bách, sao con bé lại ngủ ở phòng người giúp việc được? Loại con gái không đứng đắn như cô ở phòng Vườn Lê, xứng sao?"
Diệp Mộc Châu bật cười, câu nào của cô nói để Giản Ngưng Tuyết ở phòng cho người giúp việc?
Hai người này không phải là đồ ngốc đấy chứ?
Khí nóng trào lên, Diệp Mộc Châu đặt chén trà trong tay xuống: "Lạ thật, vì sao bà Hoắc cảm thấy tôi không đứng đắn, không xứng với Hoắc Việt Bách?"
Bà Hoắc hổn hển đáp lại: "Vì cô nghèo! Nghèo là cội nguồn của tội lỗi! Người nghèo như cô chính là một con hồ ly tinh thân phận thấp hèn!"
"Tôi nhớ lúc bà Hoắc gả cho ông Hoắc, cũng đâu giàu có bao nhiêu, hình như đến cả tôi cũng không bằng?"
Diệp Mộc Châu chậm rãi nói: "Hóa ra năm đó bà Hoắc cũng là một con hồ ly tinh không đứng đắn, vì tiền mà lấy cha của Hoắc Việt Bách, đã hiểu."
Lập tức cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bà Hoắc nổi trận lôi đình, ngón tay run lẩy bẩy: "Cô, kẻ để tiện như cô...!Loại thấp kém như cô sao lại dám nói với tôi như vậy."
"Sao vậy, tôi chỉ nhắc nhở bà Hoắc đừng quên mất gốc gác của mình, dù sao trong mắt bà người nghèo đều là dân thấp kém, đều là hồ ly tinh, bà cũng từng như vậy, tôi nói đầu có sai."
Cả mặt bà Hoắc đỏ bừng lên, đập mạnh tay xuống bàn trà: "Việt Bách, con mặc cho con đàn bà để tiện thấp hèn này nói mẹ của mình như thế sao?"
Me? Hoắc Việt Bách rũ mắt xuống, che khuất nửa tầm nhìn.
Người đàn bà này xứng làm mẹ sao? Từ nhỏ đến lớn lúc nào anh cũng hoài nghi mình không phải con ruột của bà ta.
Có người mẹ nào, dưới tình huống anh không hề có sức phản kháng, ném anh xuống giếng có ý định dìm chết anh, rồi lại đẩy anh ra làm bia đỡ đạn, còn lúc cắt đứt phanh xe mà anh vẫn còn ngồi trong đó để đi học.
Đợi đến khi anh đã đoạt được quyền thế của nhà họ Hoắc, người "mẹ" này mới trở thành mẹ, hỏi han anh ân cần.
Xứng sao?
Giản Ngưng Tuyết trấn an bà Hoắc, xoa lưng bà: "DÌ Tình, thôi bỏ đi...!Thật sự không sao cả, cháu ở phòng giúp việc cũng được."
Cô ta thở dài, giọng điệu ngưỡng mộ, lời nói ra như châm thêm dầu vào lửa.
"Cô Diệp, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, có anh Việt Bách thích cô như vậy, còn tôi hình như...!Chẳng có ai thích cả."
Bà Hoắc càng thêm tức giận.
Bà ta muốn Hoắc Việt Bách thích Giản Ngưng Tuyết, thế mà anh lại đi thích kẻ để tiện Diệp Mộc Châu.
Rốt cuộc có xem trọng người mẹ ruột này hay không!
Giản Ngưng Tuyết thở dài: "Là tôi không biết đối nhân xử thế, hình như không có ai thích tôi cả, tôi..."
Vẻ mặt Hoắc Việt Bách không hề có chút ấm áp: "Điểm tự tin còn trong chữ hình như cũng vứt nốt đi."
Diệp Mộc Châu lập tức nghẹn lời: "..."
Ánh mắt của Hoắc Việt Bách như thể đang nhìn một người chết: "Cô Giản, là ai nói với cô, để cô cảm thấy rằng tôi sẽ thích một người con gái đuổi vợ tôi đi?"
Diệp Mộc Châu vô thức nhìn về phía anh.
Người đàn ông này...!Sao lại bảo vệ mình?
Danh Sách Chương: