Nói bởi vì cảm thấy cô quá xấu, nên không còn mặt mũi nào để mất nên mới nguyện ý giúp cô sao?
Cặn bã đúng là cặn bã!
Cô tức giận trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gửi cho đàn anh một tin nhắn: "Đàn anh, em xấu không? Cái tên đàn ông cặn bã kia lại nói em xấu!”
Hoắc Việt Bách vừa đi ra cửa điện thoại di động vang lên một tiếng.
Cặp mắt anh quét qua tin nhắn của đàn em, bỗng nhiên cười khẽ, tâm trạng cũng hồi phục không tệ: “Đàn em, không cần quá để ý đến dung mạo đẹp hay xấu, nhưng làm người phải tự biết mình”
Chẳng hạn như cô gái nhỏ xấu đến tự ti như đàn em, thì không nên hỏi vấn đề này.
Con người của Diệp Mộc Châu co rút một cái: “...”
Đàn anh cũng cặn bã như thể từ bao giờ? Sao lại cặn bã giống Hoắc Việt Bách thế?
Tôi tuyên bố, quà sinh nhật của anh mất rồi! Anh chết đi!
Ngày thứ hai, Diệp Mộc Châu vừa tới phòng học, bạn học đều dùng ánh mắt ghét bỏ xem thường nhìn cô một cái.
“Trước đây người ta nói nhân phẩm của Diệp Mộc Châu suy đồi, tôi còn không tin đó, bây giờ lại sao chép trên đầu Vân Sơ.”
“Sao chép mà hạng nhất thì sao, quản lý Trần nói, hạng nhất này còn là của Diệp Khánh Thy đấy, bây giờ Diệp Khánh Thy đã lấy được thân phận học trò của An Sơ, đã hợp tác được với Quốc Tế Hoắc Bính rồi!”
“Aizz, các cậu nói xem, chuyện sao chép lần này lớn thế nào, Diệp Mộc Châu có bị đuổi không nhỉ?”.
“Chắc chắn bị rồi, Diệp Khánh Thy nói Vân Sơ đã gửi văn kiện đến luật sư Thanh Đại rồi, dù sao cũng là sao chép của Vân Sơ, chuyện này làm sao có thể bỏ qua chứ? Diệp Khánh Thy còn đang xin tha cho Diệp Mộc Châu đấy”
“Tâm địa của Khánh Thy đúng là lương thiện..”.
Ánh mắt của Diệp Mộc Châu gợn sóng, cô lấy ra vài tờ ghi chép rồi ngồi vào vị trí đọc chúng.
Ngay lúc này, lớp trưởng thở hồng hộc chạy đến: “Diệp Mộc Châu, hiệu trưởng gọi cô đến phòng làm việc của thầy ấy!”
Diệp Mộc Châu ngước mắt.
Sắc mặt của lớp trưởng không dễ nhìn: “Lần này cô đắc tội với Vân Sơ, toàn bộ danh dự của Thanh Đại chúng ta đều bị ảnh hưởng, cô còn không đi nhanh, đừng làm cho chúng tôi mất mặt!”
Diệp Mộc Châu cười nhẹ một tiếng, thu dọn vài thứ rồi đi ra ngoài.
Được đó.
Văn kiện luật sư của Vân Sơ? Sao cô lại không biết mình gửi văn kiện luật sư đến Thanh Đại bao giờ nhỉ.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Sắc mặt của Diệp Khánh Thy trắng bệch, nước mắt đầy ở viền mắt: “Hiệu trưởng, lần này là chị của em không đúng, thầy cũng tức giận lắm nên mới gửi văn kiện luật sư đến...!Nhưng dù sao chị ấy cũng là học sinh, hiệu trưởng, thầy cho chị em một cơ hội được không?”
Hiệu trưởng lạnh mặt: “Khánh Thy, thầy biết em lương thiện, nhưng chuyện này không phải một người nói là được, bạn học Diệp Mộc Châu gây ra tổn hại lớn đến danh dự của Thanh Đại, đuổi học là kết quả xử lý tốt nhất rồi!”
Diệp Khánh Thy nghẹn ngào một tiếng: “Từ nhỏ chị đã lớn lên ở nông thôn, vất vả lắm mới quay về, hiệu trưởng, cho chị ấy thêm một cơ hội đi...!lúc thầy Vân Sơ muốn gửi văn kiện luật sư đến, em nên cản lại.”
Hoắc Ngạn Lâm đau lòng: “Khánh Thy ngoan, là tự Mộc Châu làm sai, sao có thể trách em chứ? Hiệu trưởng cũng hết cách rồi, chúng ta lại tìm cho Mộc Châu một trường khác, để em ấy học ở đó, em đừng buồn nữa”
Trong mắt Diệp Khánh Thy thoáng hiện lên một vẻ hung ác và đắc ý.
Cuối cùng con Diệp Mộc Châu hèn hạ này cũng bị đuổi ra khỏi trường!
Chẳng qua cô ta chỉ tung vài câu nói dối, tất cả mọi người liền cho rằng Diệp Mộc Châu sao chép.
Diệp Mộc Châu ngu xuẩn kia, lấy gì tranh với cô ta chứ?
Diệp Khánh Thy thở dài: "Em biết, chị ấy vì muốn được cha quan tâm nên mới đi đên con đường sao chép này, hiệu trưởng yên tâm, sau này em sẽ cố khuyển bảo chị ấy"
Hiệu trưởng gật đầu: "Vậy dược rồi, nếu như các em đều dồng ý, vậy tôi sẽ đuổi Mộc Châu"
"Hiệu trưởng" ngày vào lúc này, môt giọng nói bình thản cất lên.
Cũng không biết Mộc Châu đứng ở cửa từ lúc nào, cô cười như không cười tựa lên của, thoáng chốc lại nâng mí mắt.
"Thấy chắc chắn muốn đuổi em à?"