Cô say nên thần chí không tỉnh táo, ngay cả đứng lên cũng không có sức.
Sắc mặt Hoắc Việt Bách càng lạnh: "Diệp Mộc Châu.
"
Chú Chương nghe tin chạy tới, ông kinh ngạc vội càng đỡ Diệp Mộc Châu lên: "Ngài Cửu, tôi đã nấu canh giải rượu rồi, anh! "
Hoắc Việt Bách đi về hướng Diệp Mộc Châu.
Ai biết Diệp Mộc Châu nghe thấy hai chữ Ngài Cửu, hai mắt cô chợt tỉnh táo, vô thức lùi về sau hai bước, tay anh cứ thế dừng ở giữa không trung.
Ánh mắt người đàn ông u ám, âm thanh không một gợn sóng lại làm cho chú Cương nghe ra một cỗ sát khí: "Diệp Mộc Châu, cô bị thương rồi, qua đây"
Cánh tay Diệp Mộc Châu đã bị mảnh vỡ của bình rượu đâm vào, thủy tinh đâm vào da cô, cô tủi thân rên rỉ: "Không cần anh lo!"
Hoắc Việt Bách im lặng một lúc, hít sâu một hơi, ôm người từ trong đống rượu ra, đại khái là cơ thể đã hết sức, Diệp Mộc Châu không ầm ĩ nữa, nằm yên lặng trong lòng anh.
Hoắc Việt Bách ôm người tới sô pha, từ một bên lấy hòm thuốc ra, hờ hững hỏi: "Còn nhớ tôi là ai không?"
Nửa đêm rồi anh còn tốt bụng bôi thuốc cho cô, ngộ nhỡ hôm sau cô tỉnh dậy quên đi, thế chẳng phải là rất thiệt thòi sao?
Nửa tiếng trước, người phụ nữ này còn liến thoắng nói như đinh đóng cột, người mà cô yêu nhất chính là anh.
Hoắc Việt Bách nghĩ, bây giờ cho dù cô đã say, nhưng chắc là trong đầu cô vẫn biết anh là ai.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, giọng nói không chút để ý, như thể đang dỗ trẻ nhỏ: "Diệp Mộc Châu, tôi là ai?".
Diệp Mộc Châu chợt mở to hai mắt.
Hoắc Việt Bách cụp mắt, ngày thường có thích gọi anh là ông xã, hôm nay say rồi, lời nói của kẻ say là chính xác nhất, chắc cũng là ông xã!
Diệp Mộc Châu vô tình cắt ngang suy nghĩ của anh: "Đồ tồi" Bầu không khí cứ im lặng như thế ba giây.
Chú Trường đã bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, bây giờ chắc là ông nên chuồn nhanh!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Hoắc Việt Bách cười nhẹ một tiếng, nâng cằm cô: "Bà chủ Hoắc, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa"
Rõ ràng là đang cười, lại làm cho da đầu người ta run lên.
Thế nhưng Diệp Mộc Châu lại hồn nhiên chưa cảm giác được, cô uất ức lầm bầm kể lể: "Đồ tồi! Đồ tồi thì chính là đồ tồi, không biết xấu hổ! Nhỏ nhen!"
Chú Chương: "! "
Ông nghĩ ông vẫn nên đi xem canh giải rượu thì hơn! Nếu không ông sợ mình sẽ bị ông chủ Cửu diệt khẩu!
Hoắc Việt Bách quả thực là tức đến bật cười: "Thì ra trong mắt bà chủ Hoắc, tôi có nhiều khuyết điểm vậy à?".
Diệp Mộc Châu mắc ói: "Hoắc Việt Bách, tôi nghĩ anh có vấn đề!" Mí mắt Hoắc Việt Bách khẽ nâng lên: "Ừm?"
Diệp Mộc Châu: "Anh gần gũi tôi cũng không muốn! Trời ơi! Tuyệt sắc mỹ nhân như tôi ở trước mặt anh, anh còn không cầm được, anh không được đúng không! Nếu mà không được thì tôi đâm cho anh hai châm cũng được, chung quy vẫn phải đối mặt với sự thật mình không phải đàn ông!"
Chú Chương bệ canh giải rượu tới thì nghe thấy câu này, hai chân ông nhất thời mềm nhũn: "Ông chủ Cửu, ông chủ Cửu!" Ông chủ Cửu thủ hạ lưu tình!
Tất nhiên là Hoắc Việt Bách sẽ không so đo với một con ma men, anh cầm lấy bát canh giải rượu, bình thản nói: "Há miệng.
"
Diệp Mộc Châu hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không uống.
Chú Chương sợ bà chủ mất mạng ngay tại chỗ, ông rất hoảng, ông có loại xúc động muốn gọi cho 110.
Hoắc Việt Bách cười nhạt một tiếng: "Diệp Mộc Châu, cô xác định là mình không uống hả? Tôi không ngại cho cô uống bằng cách khác đâu.
"
Chú Chương đang nghĩ, quả nhiên ông chủ Cửu muốn diệt khẩu bà chủ rồi.
Sau đó liền nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộc Châu thay đổi, cô lập tức cầm lấy bát canh giải rượu, hai ngụm là uống sạch, uống xong còn không vui ồn ào: "Biến thái! Tôi bảo anh không được, anh liền muốn hôn tôi, tôi không cho anh hôn, từng hôn người khác thì đừng tới hôn tôi!"