Liếc mắt nhìn thời gian rồi thản nhiên ra lệnh cho Lâm Khiếu Phương: "Bảo cô ấy vào trong xe tìm tôi"
Giang Bắc Minh cảm thấy "cô ấy" này chính là người chị dâu chưa từng gặp mặt.
Mười lăm phút sau.
Diệp Mộc Châu ưỡn eo, lặng lẽ đi ra cửa sau, chạy tới trước một chiếc xe như tên trộm.
Nhìn xung quanh xác định không có ai mới lên xe bằng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm giống như đang biểu diễn một vở kịch câm.
Khóe môi Hoắc Việt Bách lộ ra nụ cười mỉa mai: "Xem ra ham muốn biểu diễn của mợ chủ Hoắc rất lớn"
Diệp Mộc Châu nghẹn lời: "..."
Người đàn ông này là đang chế nhạo hành động trước khi lên xe của cô sao?
Cô vươn thẳng cổ lên nói: "Xe của anh quá sang trọng, lỡ như bị bạn học nhìn thấy thì không chừng họ nói lung tung như thế nào.
Tôi lén lút lên xe đều là vì suy nghĩ cho danh dự của anh!"
Hoắc Việt Bách dựa vào ghế đẩy một hộp cơm qua.
Diệp Mộc Châu theo phản xạ nuốt nước bọt một cái.
"Ngài, ngài Cửu là đến đưa cơm cho tôi sao?"
"Mợ chủ Hoắc bị người khác chửi thành ra như vậy còn dám đến nhà ăn sao?"
Diệp Mộc Châu vốn dĩ định tùy tiện ăn một cái gì đó ở nhà ăn.
Dù sao cô cũng không có vị giác, ăn cái gì cũng giống nhau.
Nhưng bây giờ Hoắc Việt Bách lại có thể đưa cơm đến cho cô!
Đúng rồi, Hoắc Việt Bách không biết tác dụng của việc hôn môi anh nên đương nhiên sẽ không có khả năng biết bản thân xem anh như là thuốc giải.
Diệp Mộc Châu suy nghĩ ba giây, đột nhiên ngẩng đầu lên nở nụ cười, giọng ngọt ngào nói: "Ngài Cửu"
Khóe môi Hoắc Việt Bách khẽ giật.
Diệp Mộc Châu cúi đầu nhìn hộp cơm, bên trong có bào ngư do đầu bếp của biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn tỉ mỉ chế biến.
Bào ngư có mùi vị gì?
Mặc dù trong những năm này cô đã ăn qua nhưng cô chưa từng nếm qua mùi vị của đồ ăn.
Hôm nay cơ hội quý báu đang ở trước mắt, Diệp Mộc Châu cuối cùng không kìm chế được ý nghĩ đang rục rịch của bản thân nói: "Ngài Cửu, anh đến đưa cơm cho tôi làm tôi thật sự rất cảm động!"
Ánh mắt Hoắc Việt Bách nhàn nhạt, lạnh lùng nói: "Ừ"
Cô cố gắng làm cho nụ cười của mình trông thật dịu dàng, xinh đẹp: "Vậy, vậy vì để bày tỏ sự cảm ơn của tôi đối với anh thì không bằng, không bằng."
"Cô muốn bày tỏ sự biết ơn đối với tôi?" Hoắc Việt Bách nhẹ giọng nói.
| Diệp Mộc Châu vừa nghe thấy liền kích động: "Vâng"
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên quay đầu: "Mợ chủ Hoắc muốn bày tỏ sự cảm ơn bằng cách nào?"
"Cái này, cái này đương nhiên là..."
Diệp Mộc Châu đột nhiên nghẹn lời.
Mặc dù cô cảm thấy bản thân không biết xấu hổ nhưng bảo cô ở trước mặt người đàn ông này nói câu "Cảm ơn chính là tôi hôn môi anh" thì cô vẫn rất ngượng ngùng!
Nụ cười của Hoắc Việt Bách càng thêm thích thú.
Đầu ngón tay của người đàn ông gõ nhẹ vào ghế da, không hề thúc giục lại làm cho Diệp Mộc Châu cảm thấy áp lực rất lớn.
Cuối cùng cô vẫn không chịu nổi mùi thơm của thức ăn, nhắm mắt lại, khuôn mặt xem thường cái chết.
"Ngài Cửu, chúng ta là vợ chồng, lời cảm ơn giữa vợ chồng còn có thể là cảm ơn như nào nữa.
Anh nói xem đúng không!"
Mí mắt của Hoắc Việt Bách còn chưa nâng lên mà giọng nói như phát ra từ cổ họng: "Nếu mợ chủ Hoắc muốn cảm ơn tôi thì việc làm để cảm ơn có phải do tôi quyết định không?"
Diệp Mộc Châu cảm thấy câu nói này không sai.
Mặc dù lời cảm ơn Hoắc Việt Bách muốn có thể không phải là nụ hôn nhưng cô cũng có thể nói hôn anh là lời cảm ơn kèm theo!
Vì vậy Diệp Mộc Châu nghiêm túc gật đầu: "Ngài Cửu, anh nói đi!"
Đợi đến lúc anh nói xong thì mình có thể thưởng thức mùi vị cơm bào ngư rồi!
Người đàn ông chợt cong môi, nụ cười trên môi ngày càng tươi.
Dường như nghĩ đến việc gì đó buồn cười, yết hầu nâng lên hạ xuống sau đó hạ giọng: "Vậy mợ chủ Hoắc nhớ kỹ, sau này...!không được hôn tôi."